Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1546 - Chương 1546 - Đòi Tiền

Chương 1546 - Đòi tiền
Chương 1546 - Đòi tiền

Chương 1546: Đòi tiền

Phố Vân Lý!

Khi Lâm Phàm đến đây toàn bộ những ông chủ cửa hàng xung quanh đều vây quanh.

Chuyện hôm qua bọn họ đều thấy, người đến hiện trường toàn là nhân vật cộm cán, có thể nói là cả đời họ chắc chắn khó mà gặp phải.

Nhưng mấy vị cộm cán này vậy mà cũng đến tham gia khánh thành trường học của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.

Điều này khiến bọn họ cảm thấy Lâm đại sư thực sự quá ngầu.

Đây có lẽ sùng bái thôi cũng không đủ.

“Ông chủ, các phóng viên này thực sự rất ngầu, tiêu đề kiểu này cũng dám viết ra, chẳng lẽ không sợ có vấn đề gì sao?” Ông Lương nghi ngờ hỏi.

Lâm Phàm sững sờ: “Chuyện này còn có vấn đề gì chứ?”

Lão Lương: “Không phải ý này, người kia không phải là lãnh đạo sao, đám nhà báo đưa tin như vậy sẽ không có chuyện gì đấy chứ?”

Lâm Phàm cười: “Yên tâm đi, còn có thể có chuyện gì được?”

Tinh tinh!

Lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi đến.

Khi Lâm Phàm nhìn tên người gọi rồi nghe điện thoại.

“Lão sư, tôi đã quay về rồi.” Triệu Minh Thanh nói: “Chuyện ở thủ đô đã giải quyết xong về cơ bản không có bất kỳ vấn đề gì.”

Lâm Phàm vẫn rất tín nhiệm với y thuật của Triệu Minh Thanh, cũng không nhìn xem học sinh này do ai dạy, có thể bình thường được sao.

“Ồ, chữa được là tốt rồi, bên đó chuẩn bị quà gì cho ông vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Triệu Minh Thanh: “Quà? Không có quà gì, sau khi chữa xong thì học trò lập tức quay về.”

Lâm Phàm nghe xong lập tức bùng nổ: “Con mẹ nó, chuyện gì vậy, ông từ xa như vậy chạy đến giúp họ mà quà cũng không có? Cứ như vậy mà quay về rồi.”

Triệu Minh Thanh: “...”

...

Lâm Phàm thực sự không biết nên nói cái gì cho phải.

“Là tự ông không lấy hay là người ta không nhắc đến.” Lâm Phàm hỏi.

Triệu Minh Thanh ở đầu dây bên kia hơi ngẩn ra: “Lão sư, tôi khám bệnh cũng ổn rồi thì rời đi thôi, đối phương chỉ đưa tôi đến sân bay sau đó quay về.”

“Tôi cúp máy trước, chuyện mẹ gì đây, coi ông là cái gì chứ. Chẳng lẽ khám bệnh cho ông ta còn có thể là một loại vinh hạnh hay sao, tôi đi đòi lại thù lao cho ông.” Lâm Phàm đối với Bộ y tế này còn rất khó chịu, bắt được cơ hội nhất định phải chửi cho một trận.

“Lão sư, thôi bỏ đi.” Triệu Minh Thanh đối với chuyện này đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng ông ta không biết suy nghĩ của lão sư bây giờ rốt cuộc là cái gì.

“Ông đợi tin tức của tôi.”Lâm Phàm tắt máy, cảm giác người kia đúng là vênh váo xấc xược, làm sao hắn có thể chịu được chứ.

Gọi một cuộc điện thoại.

Trịnh Trọng Sơn nghe điện thoại vẻ mặt hiện lên ý cười: “Lão Lâm à, học trò của cậu thực sự không phải là dùng để trưng cho đẹp, y thuật đúng là rất lợi hại nha.”

Lâm Phàm lại không nói được gì tốt đẹp: “Được rồi đó, các ông đây là đang bắt nạt người khác hay sao.”

“Lời này là có ý gì?” Trịnh Trọng Sơn sững sờ có chút không hiểu, không biết lại xảy ra chuyện gì.

Lâm Phàm: “Còn ý gì nữa, học trò của tôi lớn tuổi như vậy, từ xa như vậy chạy đến thủ đô khám bệnh cho ông bạn của ông, sau khi khám xong thì tay không quay về. Thì ra, học trò của tôi giúp bạn của ông chữa bệnh, xem như là vinh hạnh hay sao? Hay nói cách khác là giúp ông ta giải quyết vấn đề cũng là bổn phận."

“Không phải tôi nói chứ lão Trịnh, ông kết bạn với loại người gì vậy?"

Trịnh Trọng Sơn cảm thấy mơ hồ, tội này ông ta cũng không muốn gánh: “Lão Lâm, chuyện này tôi thực sự không biết, bây giờ đầu óc của lão Mã sao lại càng ngày càng mơ hồ như thế, không phải là tôi đã nói với ông ta rồi sao. Sao lại không nghe chứ, cúp máy đã nhé, tôi đi hỏi ông ta xem sao.”

“Được, mau đi hỏi xem sao, học trò của tôi không thể chịu thiệt được.” Lâm Phàm nói.

“Haizz…” Lão Trịnh bất lực thở dài, đối với những chuyện lão Mã làm cũng không quá đồng ý. Giữa người với người, chơi với nhau chính là phải có qua có lại, huống hồ lão Mã lại không thân với Lâm đại sư. Người ta phái học trò đến khám bệnh cho ông ta, bây giờ bệnh chữa khỏi rồi, chắc chắn không thể để người ta tay không mà về như vậy được chứ.

Vậy nên chuyện này theo đạo lý mà nói, ông ta đứng về phía của Lâm đại sư.

Cúp điện thoại.

Lão Trịnh ngay lập tức gọi điện thoại, đầu dây bên kia vừa nghe điện thoại, ông ta lập tức mở lời: “Mã Quân Quốc, ông nghĩ cái gì vậy hả? Tôi hỏi ông, ông muốn làm cái gì? Người ta vất vả từ Thượng Hải chạy đến đây khám bệnh cho ông, sao ông lại để người ta về tay không như thế, ông với người ta có quen biết sao, vì sao ông…”

Tâm trạng Mã Quân Quốc không tệ, chân có thể cử động và tìm lại được cảm giác trước đây khiến ông ta rất vui, chỉ là khi nghe điện thoại của lão Trịnh ông ta cũng cuống lên: “Lão Trịnh, cái gì mà về tay không chứ, ông không thể vu oan cho người khác được đó, tôi lấy mười triệu tặng ông ấy, ủng hộ việc giáo dục Trung y của ông ấy, sao có thể nói tôi không làm gì.”

Bình Luận (0)
Comment