Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1545 - Chương 1545 - Đúng Là Kém Hiểu Biết

Chương 1545 - Đúng là kém hiểu biết
Chương 1545 - Đúng là kém hiểu biết

Chương 1545: Đúng là kém hiểu biết

Lúc này, mọi người ngồi bên dưới nhìn thấy sắc mặt Trần Thạch có thay đổi lớn cũng không biết xảy ra chuyện gì, theo bọn họ thấy lãnh đạo rất kỳ lạ. Vốn lúc đầu sắc mặt còn bình thường, sao mới chỉ qua một khoảng thời gian ngắn sắc mặt lại tựa như đang diễn hí kịch vậy, liên tục thay đổi khiến bọn họ cũng rất tò mò.

Thư ký vẫn đứng ở phía sau, trong lòng thở dài, mặc dù anh ta không nhìn thấy sắc mặt của lãnh đạo như thế nào, nhưng trong lòng anh ta đã tưởng tượng ra.

Sợ rằng sắc mặt này sớm đã trở lên quái dị rồi.

Dù sao những doanh nhân này đều là doanh nhân của Thượng Hải, nếu như làm việc này rùm bên lên thì kết cục khỏi cần nghĩ cũng biết sẽ tệ đến thế nào.

Đối với một thành phố mà nói, điều gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là kinh tế rồi.

Ngay từ đầu, anh ta cũng không biết những người này là doanh nhân của Thượng Hải, vậy nên mới cho rằng với năng lực của lãnh đạo của anh ta chắc chắn có thể khiến cho những người này biết thế nào là lợi hại. Nhưng bây giờ, anh ta đã hiểu rồi, đừng nghĩ rằng sẽ làm cho người ta biết lợi hại chỉ sợ rằng những người này đều có năng lực khiến lãnh đạo của anh ta biết lợi hại thì đúng hơn.

“Lãnh đạo, chuyện này rốt cuộc là sao?” Có người không nhịn được hỏi.

Trần Thạch nuốt nước miếng, vốn đã chuẩn bị tốt lời nói, nhưng vào lúc này chỉ có thể nuốt vào bụng.

“Khụ khụ!” Ông ta ho nhẹ một tiếng, giảm bớt chút xấu hổ trong lòng, vốn là muốn thông báo phê bình một chút, nhưng bây giờ thôi thì bỏ qua vậy.

“Lần này, không có chuyện gì, chủ yếu là bởi vì chuyện của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Theo tôi thấy, lần này hành vi của Lâm đại sư rất đáng để mọi người học tập.” Não của Trần Thạch hoạt động một chút, tìm đại một lý do tương đối thích hợp.

Theo ông ta thấy lý do này vừa hay cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Người bên dưới nghe được lập tức ngây ngẩn cả người, chuyện của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn bọn họ đều đã biết, chỉ là lời hôm nay Trần Thạch nói khiến người ta có chút không hiểu nổi.

Lúc trước họp bàn thảo luận, không phải là để viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn nên được quản lý chính quy sao. Làm sao bây giờ chuyện lại trở thành như thế này rồi?

“Lần này đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn tôi nói với Lâm đại sư một chút về ý tưởng của bộ giáo dục chúng ta, nhưng Lâm đại sư từ chối cũng không đồng ý với ý kiến của chúng ta. Vì vậy tôi cho rằng chuyện này phải tôn trọng lựa chọn của Lâm đại sư, mà bộ giáo dục chúng ta cũng không thể ngồi yên mặc kệ, nhất định phải trợ giúp hết mình.” Trần Thạch bình tĩnh nói, giống như những lời này đều là những lời nói thật lòng của ông ta vậy.

Những nhân viên ngồi ở đó vẻ mặt đều ngây ra, nhất thời có chút cảm thấy không hiểu nổi. Những lời nói của lãnh đạo rốt cuộc là có ý gì, đối với bọn họ mà nói thì không giống chút nào với những gì bọn họ thảo luận lúc trước.

Thư ký đứng đằng sau không ngừng thở dài, lãnh đạo chính là lãnh đạo, da mặt dày có chút làm cho người ta sợ hãi.

Có điều cũng xem như là may mắn, não của lãnh đạo cũng không phải bị úng nước.

“Lãnh đạo Trần, chuyện này không phải chúng ta đã thống nhất là do bộ giáo dục của chúng ta đến phụ trách việc giảng dạy của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn rồi sao? Sao thoáng cái lại đổi rồi?” Một cán bộ nhỏ không hiểu tình hình hỏi.

Trần Thạch nghe nói như vậy, sắc mặt dần dần có chút thay đổi. Theo ông ta thấy, tên này sao một chút hiểu biết cũng không có, cũng không xem tình hình hiện tại là gì. Những lời ông ta vừa nói bộ tên này không nghe ra vấn đề trong đó hay sao.

Vậy mà lại còn hỏi ra vấn đề khiến người ta cảm thấy giống như thiểu năng như vậy.

Trong lòng ông ta biết nếu như mình dám làm càn, sẽ đắc tội với nhóm doanh nhân kia. Như vậy kết quả cuối cùng căn bản không cần suy nghĩ gì có lẽ cũng biết, chết cũng không biết chết như thế nào.

“Được rồi, chuyện này không cần thảo luận nữa, kết quả đã quyết định rồi. Chuyện này cứ như vậy đi, chúng ta phải tin tưởng Lâm đại sư. Tôi tin dưới sự dẫn dắt của Lâm đại sư viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn nhất định có thể cho các bạn nhỏ sự giúp đỡ mà chúng ta không làm được.” Trần Thạch đanh thép nói, so với hôm qua khác biệt thực sự quá lớn.

Điều này khiến cho thư ký của Trần Thạch như ngây ra, trong lòng âm thầm kêu to, lãnh đạo đúng là lãnh đạo mà. Lời này nói ra đúng là quá hợp tình hợp lý.

Những nhân viên phía dưới mặc dù không hiểu lãnh đạo rốt cuộc trải qua chuyện gì, vì sao lại có cách nghĩ như vậy.

Nhưng kết quả bây giờ đã quyết định rồi, không phải là thứ bọn họ có thể chi phối được.

Sau khi tất cả kết thúc, Trần Thạch bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy có chút bất lực.

Đây đâu phải là cách nghĩ của ông ta, chỉ là do hết cách mới làm vậy. Nếu như không giải quyết như vậy thì còn có thể làm như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment