Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1544 - Chương 1544 - Không Thể Đụng Vào

Chương 1544 - Không thể đụng vào
Chương 1544 - Không thể đụng vào

Chương 1544: Không thể đụng vào

Nói một lúc lâu, mới an ủi được Nguyệt Thu Cư Sĩ, có điều nghĩ chút cũng thấy đúng. Đối với bọn họ mà nói, nếu như mình không gọi bọn họ, vậy chính là xem thường bọn họ. Vậy nên quyết định sau này cho dù là chuyện gì, chắc chắn cũng đều nói với bọn họ. Nếu như bọn họ không đến thì mình cũng trách, bọn họ cũng không thể trách mình không cho họ mặt mũi.

Bộ giáo dục.

Vẻ mặt Trần Thạch bình tĩnh nhưng trong lòng không được như vậy, bởi vì chuyện ngày hôm qua trong lòng ông ta vẫn chưa tiêu hoá được. Mà chuyện chủ yếu hôm nay chính là để giải quyết chuyện này.

Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn lúc bắt đầu bọn họ không để ý lắm, bởi vì thực sự họ rất bận.

Nhưng sau này, mới cảm thấy Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn nhất thiết phải đi trên con đường chính quy. Hơn nữa bọn họ cảm thấy nếu như có danh tiếng của Lâm đại sư, viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn có lẽ có thể làm ra các thành công khác nữa.

Nếu như thật sự như vậy thì trong bảng thành tích của bọn họ cũng có thể có thêm một khoản.

Phòng hội nghị.

Trần Thạch ngồi ở đó, nhân viên xung quanh đều có chút nghi hoặc, không biết lãnh đạo mới sáng sớm đã gọi tất cả mọi người qua đây làm cái gì.

Hơn nữa cho dù bọn họ đã thăm dò thư kí, thư kí cũng làm như không biết, cứ nói là chờ lãnh đạo công bố.

Sau khi nghe nói như vậy trong lòng bọn họ chắc chắn càng thêm tò mò.

Dù sao chuyện này cũng thực sự là quái lạ.

“Khụ khụ!” Trần Thạch ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn quanh một vòng: “Còn ai chưa đến không?”

“Không có ai, đã đến đủ rồi.”

“Lãnh đạo, hôm nay anh có chuyện gì quan trọng cần công bố sao?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hôm qua chuyện của lãnh đạo bọn họ đã biết, lãnh đạo rất tức giận nhưng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến anh ta tức giận như thế.

Nhưng cho dù nói như thế nào thì trong lòng bọn họ hiểu rõ, cái gì muốn hỏi không nên hỏi, lãnh đạo không nói thì đừng tò mò.

“Được, hôm nay tôi muốn tổ chức hội nghị chủ yếu là liên quan đến tương lai phát triển và triển vọng của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, có điều trước khi nói chuyện này phải nói rõ một chuyện.”

Lúc này, thư kí đi từ ngoài vào sắc mặt có chút kỳ lạ, dường như là phát hiện ra chuyện gì đó không như bình thường.

“Lãnh đạo, đã điều tra ra rồi.” Thư ký nghé vào bên tai, nhỏ giọng nói.

Mấu chốt là trong giọng nói này có chút không tự tin lắm, khi anh ta lấy được danh sách từ chỗ phóng viên kia thì đã bị dọa cho một trận. Hơn nữa còn không phải là dọa bình thường, cảm giác chuyện này có chút không được bình thường cho lắm. Vậy nên sau khi biết chuyện này ngay lập tức đi tìm lãnh đạo báo cáo.

Trần Thạch gật gật đầu: “Là những ai?”

Ông ta muốn biết xem rốt cuộc là có những ai, mặc dù tạm thời không thể xử lý được đối phương, nhưng ông ta muốn ghi nhớ tất cả những chuyện này trong lòng. Ông ta tin sau này những người này một ngày nào đó sẽ phải cầu xin mình.

Thư kí nghi hoặc một lát sau đó lấy danh sách trong tay ra, đặt trước mặt lãnh đạo rồi sau đó đứng ở phía sau.

Nhân viên ngồi ở đó trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Trần Thạch nhìn danh sách, chẳng qua là khi nhìn thấy cái tên đầu tiên thì cảm thấy có gì đó sai sai.

Vương An, chủ tịch công ty TNHH Thương mại Nam Giang.

Đối với cái tên này ông ta không quen lắm, nhưng nhìn qua chức vụ thì có lẽ là doanh nhân, sau đó nhìn xuống phía dưới.

Vừa nhìn, lại có cảm giác không đúng, phía sau mỗi một cái tên đều đính kèm là chủ tịch một công ty nào đó.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Trong lòng hắn có chút hoài nghi, người tham gia lễ khánh thành giảng đường Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn rốt cuộc là những ai.

Nhìn tiếp xuống phía dưới, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Vương Minh Dương, chủ tịch tập đoàn Đông Hán.

Cái tên này ông ta rất quen, doanh nhân kiệt xuất của Thượng Hải, trước kia từng không ít lần lên bục vinh danh, hơn nữa cũng có quen với một số lãnh đạo của Thượng Hải.

“Đây…”

Người bên dưới phát hiện sắc mặt lãnh đạo dần trở lên khó coi, càng tăng thêm sự tò mò trong lòng.

Đột nhiên!

Một cái tên xuất hiện trong tầm mắt Trần Thạch, lá gan nhỏ của Trần Thạch trong nháy mắt nhảy lên.

Lục Ly, chủ tịch tập đoàn Lục Thị.

Đừng nói không có ai quen, cái tên Lục Ly này đừng nói là ở Thượng Hải cho dù là cả nước cũng có không ít người biết đến.

Doanh nhân siêu cấp Thượng Hải, ở Thượng Hải đã ăn sâu bén rễ, mà khi ông ta nhìn thấy bức hình trong lòng càng thêm sửng sốt.

Ngày đó bản thân hình như đã nhìn thấy người này ngồi ở chỗ đó, có điều suy nghĩ lúc đó cũng không để bụng đến những người này. Dù sao theo ông ta thấy, sao có thể sẽ có nhân vật lớn nhàn rỗi như vậy đến tham dự lễ khánh thành một trường học được.

Nhưng bây giờ, ông ta xem như đã biết, ngày hôm đó người ngồi ở phía dưới sợ rằng hơn phân nửa đều là doanh nhân.

Bình Luận (0)
Comment