Chương 1548: Cho ông thì ông cứ nhận
“Ông ơi, sao vậy ạ?” Mã Tiểu Long vẫn vờ như không biết, theo hắn ta thấy, nếu để ông biết mình đã làm trái ý mà độc chiếm số tiền 10 triệu kia, e rằng bản thân sắp phải gặp họa rồi.
“Còn sao nữa, tao bao mày đưa cho người ta 10 triệu, mày đã làm chưa?” Mã Quân Quốc tức giận hỏi, chuyện này nếu không phải gia chủ nhà người ta tìm đến cửa thì e là ông ta vẫn chưa biết gì. Đồng thời còn để lại ấn tượng xấu trong lòng người khác.
Nghe vậy Mã Tiểu Long hơi rùng mình, không phải sự việc bị bại lộ rồi đấy chứ? Nhưng mà không thể nào, sao ông có thể biết chuyện này được, không lẽ đối phương đã chủ động tìm đến cửa?
Nhưng nghĩ lại thì cũng không nên như vậy chứ, ai mà da mặt lại dày như vậy, lại trực tiếp đi hỏi chuyện này như thế.
“Cháu đưa rồi, ông ơi, cháu thực sự đưa rồi.” Mã Tiểu Long cắn răng thừa nhận là đưa rồi, hắn ta tin rằng, da mặt đối phương tuyệt đối sẽ không dày như vậy, làm sao có thể trực tiếp mở miệng đòi tiền.
Mã Quân Quốc ở đầu dây bên kia tức giận đến cực điểm, sau đó mới bình tĩnh lại: “Lập tức lăn về đây cho tao, người ta đã tìm đến tận cửa rồi mà mày còn ở đấy ngụy biện. Mày có biết là mặt mũi của tao đều bị mày làm cho mất sạch rồi không hả?”
Mã Tiểu Long nghe vậy, toàn thân đều sững sờ.
“Chết tiệt, cái tên kia đúng là không biết xấu hổ mà.”
Hắn ta không ngờ đối phương đến đòi tiền thật, chỉ là hắn ta không biết mà thôi.
Vốn dĩ chuyện này sẽ không sao cả, tất cả đều là do Lâm Phàm lên tiếng, hỏi thăm tình huống của Triệu Minh Thanh.
Đối với Lâm Phàm mà nói, học trò của hắn đi chữa bệnh cho đối phương, chữa xong lại bị đối phương đuổi đi như vậy. Chuyện như thế đúng là không nể mặt mũi gì cả, quá coi thường người ta mà.
Không thể chịu được, chắc chắn là không thể chịu được rồi.
Mã Tiểu Long sắc mặt âm trầm, khuôn mặt ngây dại nhìn đám người trong phòng, cũng không biết phải nên nói cái gì.
“Tiểu Long, sao vậy?”
Mã Tiểu Long thở dài: “Xin lỗi, tôi xong đời rồi, quay về phải gặp xui xẻo, không thể mời mọi người chơi được nữa rồi.”
Sau đó cũng không nói gì thêm, trực tiếp rời khỏi đây.
Hắn ta cũng không dám tưởng tượng sau khi trở về sẽ phát sinh chuyện gì.
Nghênh đón hắn ta có lẽ sẽ là một trận lôi đình.
…
Hôm sau!
Gần đây khá nhiều chuyện, nhất định sẽ bận rộn.
Bây giờ giảng đường đã hoàn thành, dụng cụ dạy học cũng đã mua xong. Người giao hàng cũng đang chờ Lâm Phàm thông báo, những chuyện này đều có người chuyên môn phụ trách, không phải là vấn đề gì lớn.
Việc đầu tiên vào mỗi buổi sáng đó là mở điện thoại ra và đọc tin tức.
Chuyện khiến Lâm Phàm bật cười đã xảy ra, Bộ giáo dục đã tiến hành tuyên bố.
Đối với Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, họ sẵn sàng giúp đỡ nhiều nhất, đồng thời cũng là Viện phúc lợi giảng dạy tư nhân mà họ công nhận.
Mặc dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trong đó, nhưng nếu dùng đầu óc để suy nghĩ thì vẫn có thể hiểu được.
Sau sự việc mất mặt như thế, Trần Thạch nhất định trong lòng sẽ không phục, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể hiểu được tình hình trong đó.
Đối với bài tuyên bố này, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.
Ting ting!
Điện thoại vang lên.
“Minh Thanh, có chuyện gì vậy?” Lâm phàm nghe điện thoại cười hỏi, hắn sớm đã biết chuyện này rồi.
“Lão sư, đối phương muốn cho tôi tiền, tôi…” Triệu Minh Thanh còn chưa nói xong, đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
“Cho thì ông cứ nhận đi, khách sáo cái gì?” Lâm Phàm nói. Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, những vị đại lão này sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy được.
Đêm qua lão Trịnh đã gọi điện cho hắn, nói rằng chuyện này thực sự chỉ là hiểu lầm, số tiền này là do cháu trai của Mã Quân Quốc lén lút bỏ túi riêng.
Bây giờ tên nhóc kia đang quỳ ở nhà sám hối.
Nghĩ lại chuyện này, hắn nhịn không được mà bật cười.
Triệu Minh Thanh vốn không muốn nhận, nhưng lão sư đã nói như vậy rồi thì ông còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đồng ý.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nhận được khoản phí khám bệnh lớn như vậy, cảm giác này có chút không thực tế.
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Lúc Lâm Phàm đến đó, bọn trẻ đều không còn ở bên ngoài chơi nữa, mà là đang ngồi trong phòng học.
Viện trưởng Hoàng mặt đầy ý cười nói: “Lâm đại sư, bây giờ đối với những đứa trẻ này mà nói, thực sự là quá hạnh phúc rồi.”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, thật là tốt.”
Bây giờ Viện phúc lợi đã dần dần đi vào nề nếp, hơn nữa bà ta tin rằng, sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Bây giờ Hàn Lục xem như là đội trưởng đội bảo vệ của Viện phúc lợi, lúc rảnh rỗi thì sẽ ở cửa phòng bảo vệ giám sát sự an toàn của Viện phúc lợi.
Lâm Phàm nhìn: “Đúng rồi, tôi thấy camera trong Viện phúc lợi tương đối ít, mau liên hệ để người ta đến lắp thêm đi. Mỗi góc bên ngoài, mỗi phòng học đều lắp một cái, đảm bảo không bỏ sót một góc chết nào.”