Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1549 - Chương 1549 - Phải Thật Tốt Phát Triển

Chương 1549 - Phải thật tốt phát triển
Chương 1549 - Phải thật tốt phát triển

Chương 1549: Phải thật tốt phát triển

Viện trưởng Hoàng gật đầu: “Đúng là chưa nghĩ đến, bây giờ camera trong Viện phúc lợi lắp đã lâu cho nên có cái độ phân giải không cao lắm, có cái còn rất mờ, có lẽ đến lúc phải thay mới rồi.”

“Đừng tiếc tiền, vấn đề tiền bạc thì cứ để tôi tìm cách, tăng chỉ số an toàn cho Viện phúc lợi mới là điều quan trọng nhất.” Lâm Phàm cảm thấy, nếu đã muốn làm vậy thì phải làm cho tốt.

Ở đây đều là trẻ con, an toàn là quan trọng nhất, không thể để có một tia sơ suất nào.

“Ừm.” Viện trường Hoàng gật đầu.

Lâm Phàm đi hết phòng học này đến phòng học khác, bọn trẻ ở bên trong ai nấy đều chăm chú ngồi ở đó nghe thấy cô đứng trên bục giảng bài, rõ ràng là rất vui vẻ.

Bầu không khí không tệ, ngược lại rất hài lòng.

“À đúng rồi, tôi thấy một số thiết bị trong phòng bếp quá cũ rồi, cũng nên được tân trang lại đi. Còn có nguồn nguyên liệu nấu ăn cũng cần phải chú ý nhiều hơn.” Lâm Phàm nói.

Viện trưởng Hoàng lấy quyển sổ nhỏ ra ghi chép lại, sau khi tóm tắt lại những điều này thì lập tức đi làm.

Bà ta nhìn ra được Lâm Phàm rất coi trọng những chuyện này, hiển nhiên là không muốn xuất hiện bất kỳ vấn đề nào.

“Lâm đại sư, còn tài liệu học tập sau này của những đứa trẻ này thì nên làm thế nào?” Viện trưởng Hoàng hỏi.

Lâm Phàm cười: “Bộ giáo dục không phải sẵn sàng toàn lực hỗ trợ Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn hay sao? Đi đòi họ đi, nếu họ cảm thấy khó xử thì nói lại với tôi.”

“Nhưng mà, đừng đánh mất đi sở thích lúc rảnh rỗi, mỗi ngày phải dành một giờ để đầu tư vào sở thích của bọn trẻ.”

Vẽ Quốc họa là sở thích mà trước đây mà bọn trẻ thích nhất, mặc dù bây giờ đang dần dần đi vào nề nếp, nhưng vẫn cần phải tiếp tục chăm chỉ luyện tập.

Không vì bất cứ cái gì khác, chỉ là vì con đường này vẫn có thể đi tiếp.

Nếu không có tài năng, sau này nói chuyện sẽ không có nhiều tự tin.

Nếu chỉ để bọn trẻ được học hành, vậy cũng không cần phải bỏ ra cái giá lớn như vậy để mở rộng Viện phúc lợi làm gì. Chỉ cần phân chia bọn trẻ đến các trường học khác là được rồi, đúng không.

Mấy ngày sau.

Phố Vân Lý.

Lâm Phàm nằm trên ghế, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, Viện phúc lợi đã đi vào nề nếp, đời này của mình cũng trở nên nhàm chán rồi.

Mỗi ngày làm bánh kếp rất mệt, một ngày người phần, có lúc không may mắn thì phải làm hai mươi phần, cứ làm việc như vậy ai mà chịu cho nổi.

Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm, cảm thấy khuôn mặt tên nhóc này giống như là cuộc đời không còn gì để luyến tiếc, không biết là đã xảy ra chuyện gì: “Nhóc còn, cậu lại sao vậy, sao lại có bộ dạng cuộc đời không còn gì để luyến tiếc thế kia?”

Lâm Phàm: “Mệt đó, ông nhìn công việc bây giờ xem, bận muốn chết đi được. Viện phúc lợi bên đó cũng cần phải chiếu cố, tôi đang nghĩ hiện tại tôi tuổi còn trẻ mà mệt như vậy, liệu sau này có ổn thật không?”

“Mẹ kiếp! Cậu như vậy còn mệt, chuyện này nếu để người khác biết thì thực sự chẳng còn gì để nói nữa. Cậu cũng không nhìn xem những ngày này cậu sống phong lưu thế nào? Hết nói nổi, thực sự hết nói nổi.” Điền Thần Côn lắc đầu, ông ta muốn bóp chếp tên nhóc này.

Ông ta chưa từng gặp ai mà thoải mái hơn là hắn.

Cũng không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cuộc sống như vậy nữa.

Ngô U Lan đi đến phía sau Lâm Phàm, nhẹ nhàng bóp vai hắn: “Anh Lâm, nếu thấy mệt thì có thể ra ngoài đi dạo một lát.”

Lâm Phàm bất lực nói: “Tạm thời không thể đi, việc còn tương đối nhiều. Nếu khoảng cách gần thì đi được, nhưng khoảng cách gần thì không biết là nên đi đâu.”

Mặc dù chuyện ở Viện phúc lợi gần như đã giải quyết xong, nhưng vẫn còn một số thứ cần tự mình phụ trách. Bây giờ hắn đang suy nghĩ một chuyện, đó là ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ để nhận trang kiến thức thì bản thân có cần phải đổi thêm kiến thức nào khác nữa hay không.

Hắn cảm thấy đời này của mình e là phải chiến đấu cùng Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn rồi.

Điểm bách khoa có lẽ đều phải sử dụng ở đây.

Ví dụ như đổi một trang kiến thức dương cầm chẳng hạn.

Cái này không đúng, như vậy có hơi lãng phí, có thể thuê giáo viên dương cầm đến dạy mà, với chỉ số thông minh của bọn trẻ thì chắc chắn không thành vấn đề.

Bỏ đi, tạm thời không nghĩ nữa, gần đây trang kiến thức câu cá còn chưa hoàn thành được nữa.

Câu được vật phẩm huyền thoại, vốn dĩ còn cho rằng nó rất đơn giản, nhưng xem ra nhiệm vụ lần này thực sự rất khó.

Khoảng thời gian này hắn cũng không đi câu, thứ câu được đều chỉ là thảo dược.

Hắn có cảm giác, dường như mục đích chính của việc câu cá này là để hỗ trợ cho kiến thức luyện đan của mình.

Trong ngăn tủ ở nhà cũng đã có rất nhiều loại thảo dược rồi.

Nếu như tiếp tục cố gắng tích lũy, nói không chừng có thể thu thập đủ thảo dược cần có để luyện đan.

Lúc này có người gọi đến.

Lâm Phàm nhìn thấy người gọi, khuôn mặt đầy ý cười nghe máy: “Hoán Nguyệt, sao lại nhớ mà gọi cho tôi vậy?”

Bình Luận (0)
Comment