Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1550 - Chương 1550 - Hoán Nguyệt Gửi Lời Mời

Chương 1550 - Hoán Nguyệt gửi lời mời
Chương 1550 - Hoán Nguyệt gửi lời mời

Chương 1550: Hoán Nguyệt gửi lời mời

Ngô U Lan đang đứng ở phía sau xoa bóp nghe thấy giọng nói này thì lập tức cẩn thận lắng nghe, cô ấy biết Ngô Hoán Nguyệt đang quay phim ở ngoài, có vẻ như rất mệt mỏi.

“Anh Lâm, đoàn phim của chúng tôi đang quay cảnh quay cuối cùng ở Hán Trung, cách Thượng Hải rất gần, anh có thời gian đến chơi không?” Ngô Hoán Nguyệt hỏi.

“Hán Trung à! Được đó, vừa hay tôi cũng không có gì làm.” Lâm Phàm cười nói, dù sao bản thân cũng thấy nhàm chán, đi dạo một chút cũng không tệ.

Huống hồ bây giờ Ngô Hoán Nguyệt rất bận, quả thực là đã lâu không gặp, nếu đã chủ động mời thì hắn nhất định phải đi xem thử.

Nếu không đột nhiên từ chối thì người ta sẽ đau lòng lắm.

Ngô Hoán Nguyệt ở đầu dây bên kia nghe thấy Lâm Phàm bằng lòng đến, lập tức vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên.

“Anh Lâm, tôi gửi địa chỉ qua wechat cho anh, anh đến nơi thì phải nói cho tôi biết đó.” Ngô Hoán Nguyệt hưng phấn nói.

“Được, không thành vấn đề.” Lâm Phàm cười, sau đó cúp máy.

Ngô U Lan tò mò hỏi: “Anh Lâm, Hoán Nguyệt cô ấy đang quay phim ở Hán Trung Thượng Hải hả?”

“Ừ, cảnh quay cuối cùng rồi, cô ấy mời tôi qua đó chơi. Dù sao cũng không xa lắm, lái xe qua đó rất nhanh, cô có muốn đi xem không?” Lâm Phàm cười nói.

Ngô U Lan lắc đầu: “Không đi đâu, cửa hàng còn cần người trông nom nữa.”

Bây giờ cô ấy nghĩ thông suốt rồi, mặc dù có tình cảm với anh Lâm, nhưng bây giờ anh Lâm dường như cũng không nghĩ đến phương diện này. Hơn nữa Hoán Nguyệt xác thực là đã lâu không quay về rồi, cho nên để cô ấy cùng anh Lâm có cơ hội ở cùng nhau đi.

Nghĩ đến đây, cô cũng cười nhẹ trong lòng.

Lâm Phàm hơi kinh ngạc: “Vậy được, mấy người trông cửa hàng đi, tôi lái xe qua đó xem thử, đi đường cũng mất hai giờ đồng hồ, cũng không xa lắm.”

Nha đầu Ngô Hoán Nguyệt này ngược lại đúng là rất cố gắng, một năm qua hầu như là không hề nghỉ ngơi, vẫn luôn cố gắng vì công việc.

Mặc dù hắn và Vương Minh Dương đã cho Hoán Nguyệt một khởi đầu tốt, nhưng đến cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân cô ấy.

Xuất phát đến Hán Trung.

Đoàn làm phim Hán Trung.

Ngô Hoán Nguyệt cất điện thoại, khuôn mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, không ngờ anh Lâm lại đến thật. Trong lòng cô rất vui, nghĩ lại thì từ sau Tết hai người vẫn chưa gặp lại.

Trong lòng vô cùng nhớ nhung.

“Hoán Nguyệt, cảnh sau đến cô rồi, mau chuẩn bị đi!”

“Vâng, tôi đến đây!” Ngô Hoán Nguyệt đáp lại, sau đó đi về phía bên kia.

Nhân viên công tác xung quanh nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của Ngô Hoán Nguyệt, không khỏi cười nói: “Sao mà vui vẻ như vậy? Có chuyện vui gì rồi phải không?”

Đều quen thuộc với nhân viên công tác, Ngô Hoán Nguyệt cũng chỉ cười hì hì.

Bộ phim này thuộc về phim bi kịch, đến cuối cùng nhân vật số hai của Ngô Hoán Nguyệt sẽ chết.

Dù sao phim cổ trang đến cuối cùng cũng không có nhiều cái kết viên mãn, người chết mà không nhiều thì đều có lỗi với loại hình phim này. Hơn nữa đối với biên kịch mà nói, đây chính là cảnh đưa cả bộ phim lên cao trào, đạt đến một tầm cao mới.

Đạo diễn nhìn máy quay hài lòng gật đầu, kỹ năng diễn xuất rất tốt, rất hài lòng. Đặc biệt là người mới Ngô Hoán Nguyệt này ông ta cũng rất hài lòng. Mặc dù là do người khác tiến cử vào đây, không có chút kỹ năng diễn xuất nào. Nhưng sau khi được chỉ điểm cũng có thể đặt cảm xúc của mình vào trong đó, đối với người mới mà nói đã là đỉnh cao rồi.

Hơn nữa bộ phim này đều là coi trọng ngoại hình, chỉ cần ngoại hình xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất không quá tệ thì cơ bản là không có gì đáng ngại.

“Đạo diễn Chu, kỹ năng diễn xuất của Ngô Hoán Nguyệt không tệ, mặc dù là người mới nhưng diễn vai này rất tốt.”

Đạo diễn đang chăm chú quan sát màn hình, lúc này nghe thấy âm thanh thì lập tức quay đầu lại cười nói: “Trần lão sư, ông nói rất đúng. Ngô Hoán Nguyệt này có thể trở thành một diễn viên có thực lực, hơn nữa không những ngoại hình rất tốt mà còn cho người ta cảm giác hòa hợp, không có cảm giác như đang diễn. Nếu bồi dưỡng tốt, sau này nhất định sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng.”

Trần Bảo Quốc đóng vai nam phụ trong bộ phim, tuy ông ấy không phải là nam chính nhưng nam phụ lại là một phần rất quan trọng của bộ phim, người bình thường cơ bản không đóng được.

Vốn dĩ ông ấy không biết diễn loại kịch bản này, chủ yếu là vì nợ ân tình của nhà đầu tư bên đó nên mới bị kéo qua đây.

Theo ông ấy thấy, bộ phim này cũng không có gì đáng để nói, chủ yếu là dành cho giới trẻ xem.

Nhưng ông ấy lại phát hiện ở đây có không ít diễn viên mới đều rất nỗ lực, so với những nam chính nữ chính đó đều nỗ lực hơn rất nhiều, chỉ là không có tài nguyên tốt để mở rộng mà thôi. Là một diễn viên lâu năm, ông ấy cũng cảm thấy thương tâm.

Rất nhanh, vai diễn của Ngô Hoán Nguyệt đã kết thúc.

Khi nhìn thấy Trần lão sư đang nhìn về phía mình, Ngô Hoán Nguyệt chậm rãi đi đến chào hỏi: “Trần lão sư…”

Cô thực sự rất tôn trọng vị lão sư đã hơn sáu mươi tuổi này.

Dĩ nhiên cô biết bộ phim này nói về cái gì, mà Trần lão sư có thể đến đóng một vai trong bộ phim thì có thể nói điều này đã giúp cải thiện bộ phim rất nhiều rồi.

Bình Luận (0)
Comment