Chương 1551: Có ý dìu dắt
“Hoán Nguyệt, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt!” Trần Bảo Quốc cười nói, có hạt giống tốt như vậy, ông ấy dĩ nhiên cần phải quan tâm nhiều hơn. Về phần diễn viên khác, ông ấy ngược lại không hài lòng lắm, giống như đang úp mặt vào máy quay mà đi catwalk vậy.
Theo cách nói của họ, các fan của tôi không đến để xem kỹ năng diễn xuất của tôi, mà là đến xem khuôn mặt và mị lực của của cá nhân tôi mà thôi.
“Cảm ơn, Trần lão sư.” Trong lòng Ngô Hoán Nguyệt rất vui, dù sao cũng được tiền bối khen ngợi, sao có thể không vui chứ!
Đạo diễn Chu cười nói: “Trong số các diễn viên trẻ, có thể được Trần lão sư khen ngợi không nhiều đâu đó.”
“Cảm ơn đạo diễn!” Mặc dù Ngô Hoán Nguyệt có thành tích tốt nhưng cô ấy không kiêu ngạo tự mãn, vẫn như cũ khiêm tốn học hỏi, tôn trọng mọi người và nghiêm túc với công việc. Trong toàn bộ đoàn làm phim đều rất được người khác yêu mến.
Cơ bản mọi người đều rất thích diễn viên khiêm tốn như vậy, ngược lại không giống những người có bệnh ngôi sao nào đó, có một loại cảm giác miệt thị đối với bọn họ.
Trần Bảo Quốc: “Gần đây Hoàng Tú Phương lão sư đang tìm kiếm học trò, tôi sẽ dành thời gian liên hệ với bà ấy một chút. Kỳ thực cô có thể học tập ở bà ấy, tiếp thu kiến thức sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai của cô.”
Ngô Hoán Nguyệt nghe thấy cái tên này thì lập tức kinh ngạc.
Hoàng Tú Phương là một diễn viên quốc gia rất đặc biệt, đây là một diễn viên lão làng thực thụ, cả đời cơ bản là đều cống hiến cho truyền hình và điện ảnh. Nhưng bây giờ bà ấy đã nghỉ hưu, thỉnh thoảng làm khách mời trong một số bộ phim truyền hình. Mặc dù đối với mọi người thì bây giờ bà ấy không còn nổi lắm, nhưng địa vị trong giới giải trí thì rất cao.
“Tôi thực sự có thể sao?” Ngô Hoán Nguyệt hỏi.
Trần Bảo Quốc cười: “Có lẽ là được, bà ấy rất thích những người trẻ tuổi nghiêm túc.”
“Cảm ơn, Trần lão sư!” Ngô Hoán Nguyệt nói cảm ơn lần nữa.
Đạo diễn Chu kinh ngạc, ông ta không ngờ Trần lão sư sẽ tiến cử Ngô Hoán Nguyệt như vậy. Nếu không phải ông ta biết rằng gia đình Trần lão sư rất hạnh phúc, con cháu đầy đàn, hơn nữa từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện bất kỳ quy tắc ngầm nào thì ông ta còn tưởng rằng Trần Quốc bảo đã nhìn trúng Ngô Hoán Nguyệt rồi.
Bây giờ xem ra, đây có lẽ là thế hệ trước muốn dẫn dắt người mới, loại cơ duyên này không phải ai cũng có thể có được.
Sau đó nhìn máy quay.
Ông ta khẽ cau mày một cái, nữ chính lại bắt đầu đếm số nữa rồi, cho dù là đếm số như thế thì có thể diễn có tâm một chút được không?
(Đếm số: Diễn viên vì chuyện gì đó quên thuộc lời thoại, cho nên sẽ đếm số khi đang quay để trong giống như là đang nói chuyện. Cuối cùng dể hậu kỳ lồng tiếng chỉnh sửa lại)
Thôi bỏ đi, cũng gần xong rồi, vẫn là không nên yêu cầu quá nhiều.
“OK, xong.” Đạo diễn vỗ tay, cuối cùng cũng quay xong, thực sự là quá mệt mỏi.
Nữ chính Tạ Thanh dừng công việc trong tay, nhìn thấy Ngô Hoán Nguyệt đang cùng đạo diễn Chu và Trần Quốc Bảo nói chuyện rất vui vẻ, trong lòng cảm thấy có chút không vui.
Trong phim trường này, Ngô Hoán Nguyệt chính là người đã đoạt danh tiếng của cô. Người nào mà không biết cô ta là người cũng ra đĩa hát, lúc bình thường không có chuyện gì làm thì sẽ thể hiện tài năng ca hát cho mọi người nghe, được tất cả mọi người lớn tiếng khen hay.
Mà ngoại trừ gương mặt này, cô ta thực sự không có gì để khoe hết. Đương nhiên cô ta cũng biết nhảy những điệu nhảy gợi cảm và khiêu gợi.
Tất nhiên, những điệu nhảy này không thể cho người này xem được, nếu để họ thấy thì mất hết cả mặt mũi.
Lúc này người đại diện vội vàng đi đến bên cạnh Tạ Thanh, đưa cô ta đi thay quần áo.
“Ngô Hoán Nguyệt này đúng là một con yêu tinh, giả bộ thanh thuần.” Ánh mắt người đại diện nhìn khắp nơi, sao có thể không biết hiện tại là tình huống gì, cho nên ở một bên nhỏ giọng nói.
“Hừ.” Tạ Thanh hừ một tiếng, trong lòng tràn đầy khinh thường.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, câu mà cô ta được nghe nhiều nhất trong đoàn làm phim đó là những câu khen ngợi. Ví dụ như diễn xuất rất tốt, nhất định là tài năng thiên phú, khiến cho tâm trạng cô ta cảm thấy rất tệ.
Bên ngoài.
Một chiếc xe sang trọng dừng lại.
Đạo diễn Chu nhìn thấy chiếc xe thì không khỏi thở dài, nhà đầu tư lớn nhất đến rồi.
Một người đàn ông trung niên xuống xe, đi cùng còn có một người đàn ông trung niên khác.
“Dương tổng…” Đạo diễn Chu tiến liên khách sáo chào hỏi.
“Đạo diễn Chu, nghe nói hôm nay bộ phim này đã quay xong, nên tôi đến xem thử, Thanh Thanh đi đâu rồi?” Dương tổng hỏi.
“Đang thay quần áo, chắc cũng sắp ra rồi.” Đạo diễn chu nói.
Ở đây ai cũng đều biết, Tạ Thanh kia là bị Dương tổng nhét vào đây, hơn nữa lúc đầu tư đã trực tiếp nhận thầu vai nữ chính.
Tuy ở hiện trường trên mặt hai người không biểu lộ ra quan hệ mật thiết, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết hiểu. Không phải là dạng bao nuôi, tôi phục dịch tốt cho anh, anh giúp tôi bao thầu tất cả sao.
Loại chuyện này cũng gặp không ít rồi.