Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1557 - Chương 1557 - Hả Cái Gì Mà Hả

Chương 1557 - Hả cái gì mà hả
Chương 1557 - Hả cái gì mà hả

Chương 1557: Hả cái gì mà hả

Lâm Phàm cười, ánh mắt nhìn về phía Vương tổng và Dương tổng, nói với giọng điệu đùa giỡn: “Sẽ không có quy tắc ngầm đấy chứ?”

Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức rơi vào bầu không khí khó xử.

“Không đâu, tuyệt đối không có!” Vương Tuân vội vàng lắc đầu nói.

Dương tổng: “Đúng vậy, làm ngành này chúng tôi ghét nhất là quy tắc ngầm, hoàn toàn là làm vấy bẩn nước trong ngành của chúng tôi. Nhìn những bình luận bên ngoài về giới chúng tôi mà xem, đen bao nhiêu thì có đen bấy nhiều, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giới này ngập tràn ánh sáng.”

Đạo diễn Chu nhìn Dương tổng, trong lòng lẩm bẩm, từ miệng anh nói ra sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy?

Đúng là không biết xấu hổ!

Lâm Phàm cười: “Quy tắc ngầm thì không thể ngăn chặn được, nhưng mà ai dám dùng quy tắc ngầm với người bên cạnh tôi, tôi có thể khiến họ ngày nào cũng phải núp ở dưới nước, mấy người nói xem có đúng không?”

“Đúng, đúng!” Vương tổng và Dương tổng vội vàng gật đầu: “Núp cả đời, khiến hắn hối hận cũng không kịp.”

Lâm Phàm: “Nói giỡn đấy, nếu núp cả đời thì không phải thi thể sẽ chìm trong đáy biển luôn hay sao? Như vậy là phạm pháp đó. Giống một người thường đạt được giải thưởng công dân tốt như tôi, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ? Mấy người nói xem có đúng không?”

“Đúng, đúng!” Họ cảm thấy những lời mà Lâm đại sư nói là đang nói cho họ nghe.

Đồng thời đối với những lời này của Lâm đại sư, nếu thực sự tin thì chính là tin vào tà ác.

Mặc dù trên mạng không đưa tin Lâm đại sư giết người, nhưng theo họ thấy, nhất định là đã giết không ít.

Giống như chuyện xảy ra ở Thanh Châu và Đông Bắc, một mình xông vào nơi cực kỳ nguy hiểm như thế, cuối cùng thoát thân ăn toàn, còn khiến đối phương sụp đổ như vậy. Nói hắn chưa từng giết người có ai tin không?

Đánh chết hai người bọn họ thì họ cũng không tin.

“Bộ phim tiếp theo Trần lão sư có tham diễn không?” Lâm Phàm thấy Trần Bảo Quốc cũng không tệ, không có tai tiếng, được lão nghệ sĩ này dìu dắt đối với Ngô Hoán Nguyệt cũng là một việc tốt.

Dương tổng vốn muốn nói rằng Trần Bảo Quốc lão sư mệt rồi, không có thời gian tham diễn phim mới, nhưng lời còn chưa nói ra thì Trần Bảo Quốc đã mở miệng.

“Tham diễn chứ, Lâm đại sư đã mở miệng rồi thì sao tôi có thể không tham diễn được chứ, cứ giao cho một vai là được.” Trần Bảo Quốc cười nói.

Lâm Phàm: “Trần lão sư là lão nghệ sĩ, cho dù là đóng một nhân vật nhỏ cũng có thể diễn xuất tốt. Nhưng tôi thấy Dương tổng và Vương tổng nhất định sẽ không để ông đóng vai nhỏ đâu nha.”

Dương tổng cảm thấy trong lòng bất lực, trước đó không phải nói không có thời gian sao, bây giờ đổi người khác mở miệng lại lập tức đồng ý, thực sự khiến người khác bó tay mà.

Vương Tuân: “Nhất định rồi! Trần lão sư có thể tham diễn bộ phim này chính là một lời khẳng định cho bộ phim này, cũng có thể làm cho bộ phim này càng tỏa sáng rực rỡ hơn.”

Trong khi mọi người đang tùy ý nói chuyện, Ngô Hoán Nguyệt đã thay đồ xong rồi đi ra cùng người quản lý.

“Anh Lâm, các anh đang nói gì vậy?” Ngô Hoán Nguyệt tò mò hỏi.

Lâm Phàm cười nói: “Không nói gì cả, chỉ là thảo luận bộ phim tiếp theo của Vương tổng sẽ để cô làm nữ chính, tôi thấy cũng không tệ nên đã nhận cho cô rồi.”

“Hả?” Ngô Hoán Nguyệt sững sờ, không ngờ chuyện sẽ như vậy, đây là chuyện mà cô không ngờ tới.

Lâm Phàm: “Hả gì mà hả, nếu Dương tổng và Vương tổng đã có lời mời rồi thì cô phải diễn cho tốt vào đó nha.”

Đầu óc Ngô Hoán Nguyệt bây giờ vẫn còn hoang mang, mình chỉ là đi thay đồ một chút thôi, sao giờ đi ra thì sự việc đã được quyết định rồi?

Đột nhiên, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tạ Thanh lúc này trong lòng rất tức giận, tất cả những thứ này vốn là của cô ta, bây giờ lại bị người khác giành mất, trong lòng cô ta thực rất bất mãn.

Đối với ánh mắt như vậy, Ngô Hoán Nguyệt cũng bất lực. Cô cũng không biết đây là chuyện gì, nhưng thôi kệ, anh Lâm bảo mình diễn thì cứ diễn đi.

Đối với ánh mắt bất mãn của người khác cũng chỉ có thể mặc kệ.

Lâm Phàm thấy sự việc gần như đã xong: “Được rồi, vậy tôi không làm phiền nữa, Hoán Nguyệt, ra ngoài đi dạo thôi.”

Ngô Hoán Nguyệt gật đầu, cô cũng không muốn tiếp tục ở đây, vẫn nên có thời gian riêng tư cùng anh Lâm thì tốt hơn.

Đạo diễn Chu: “Lâm đại sư, tối nay có buổi tiệc đóng máy, mong cậu nể mặt một chút.”

Vương tổng và Dương tổng cũng phụ họa theo, đối với họ mà nói thì họ rất muốn kéo gần mối quan hệ với Lâm đại sư.

Mục đích của việc lấy nữ chính ra là hy vọng quan hệ giữa họ và Lâm đại sư tiến thêm một bước.

Lâm Phàm suy nghĩ một chút nói: “Được…”

Sau khi Lâm Phàm cùng Ngô Hoán Nguyệt rời đi, tất cả mọi người cũng giải tán gần hết.

Trần Bảo Quốc trực tiếp quay về khách sạn nghỉ ngơi, điều dưỡng tinh thần cho tốt để tham gia tiệc đóng máy tối nay.

Vốn dĩ ông ấy định quay phim xong thì trở về, nhưng bây giờ lịch trịch của ông ấy cứ như vậy mà thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment