Chương 1558: Bị nói là biến thái
Trong phòng riêng.
Tạ Thanh tức giận: “Anh đồng ý cho em làm nữ chính rồi mà!”
Dương tổng đau đầu nói: “Được rồi, được rồi. Chuyện này đừng nghĩ nữa, ngoại trừ vai nữ chính, anh sẽ sắp xếp cho em một vai diễn quan trọng khác.”
“Không được, em chỉ muốn vai nữ chính.” Tạ Thanh không chấp nhận sự sắp xếp này.
Dương tổng không kiên nhẫn được nữa nói: “Không được cũng phải được, đừng có không biết tốt xấu. Lần này vai nữ chính đã được quyết định rồi, đừng có mà gây chuyện cho tôi. Lâm đại sư không dễ chọc đâu, đừng có tự mình đi tìm Ngô Hoán Nguyệt tìm chết đấy.”
“Tôi cứ tìm đấy.” Tạ Thanh đang tức giận, trong lòng không vui nên trực tiếp hét lên.
Dương tổng nhìn Tạ Thanh, không những không giận mà còn cười: “Được, được. Cô đi tìm đi, nhưng tôi nói cho cô biết, đến lúc đó đừng có hối hận, lúc đó ai cũng không cứu được cô đâu.”
Sau đó trực tiếp đóng sầm cửa rời đi.
Đúng là không có đầu óc gì cả, còn muốn tìm phiền phức, phiền phức không tìm đến đã là rất tốt rồi.
Tạ Thanh vô cùng tức giận, nhưng sau đó dần dần bình tĩnh lại, nghĩ đến những lời mà mình vừa nói thì trong lòng chợt lạnh lại, cảm thấy hơi hối hận.
Dương tổng nói rất có lý, nếu bản thân thực sự tìm Ngô Hoán Nguyệt gây phiền phức, e là thực sự không biết sẽ chết như thế nào.
…
“Anh Lâm, anh định ở lại đây bao lâu?” Đi bộ trên đường phố, Ngô Hoán Nguyệt ôm cánh tay Lâm Phàm hỏi.
Lâm Phàm: “Ngày mai sẽ quay về, còn cô?”
Ngô Hoán Nguyệt hơi bất lực: “Em không về Thượng Hải được, phim quay xong rồi nhưng còn có thông cáo phải đi, là tham gia một chương trình tuyên truyền cho điện ảnh và phim truyền hình.”
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Ngô Hoán Nguyệt, cười nói: “Mệt lắm phải không?”
“Vâng.” Ngô Hoán Nguyệt gật đầu: “Nhưng mệt thì không có gì đáng sợ, cảm giác chỉ cần liều mạng thì không mệt như vậy nữa.”
Lâm Phàm biết Ngô Hoán Nguyệt rất quan tâm đến công việc của mình, ngược lại có thể chịu khổ, đành an ủi: “Vậy thì cố gắng thật tốt, dù sao thì đây con đường mà bản thân cô chọn, ngoài trừ có thể giúp đỡ cô một chút ra thì tất cả đều phải dựa vào bản thân cô, phải dốc hết toàn bộ sức lực của mình ra mới được đấy.”
“Đúng rồi, không phải cô muốn học diễn xuất cùng Hoàng Tú Phương sao? Đã quyết định thời gian chưa?”
Ngô Hoán Nguyệt lắc đầu: “Chưa, chuyện này Trần lão sư vẫn chưa nói giúp em, cho nên không biết có thành hay không. Nếu thực sự thành thì phải dốc lòng học tập một thời gian.”
Lâm Phàm: “Ừm, cố gắng thật tốt, năm nay chưa ra bài hát mới nhỉ? Chờ một thời gian nữa cô sắp xếp xong công việc, tôi sẽ cho cô vài bài hát để thu âm.”
Ngô Hoán Nguyệt nghe vậy thì sững sờ: “Anh Lâm, em vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lâm Phàm hơi nghi hoặc.
“Trong đầu anh có thứ gì vậy, tại sao lại biết nhiều bài hát như vậy? Em từng nghe người khác nói rằng anh thực sự rất biến thái, những bài hát mà anh đưa cho em đều là bài hát mà cả đời người ta chưa chắc viết ra được. Thế nhưng anh chỉ cần trong chốc lát là đã sáng tác ra được nhiều bài hát như vậy.” Ngô Hoán Nguyệt thực sự là sùng bái Lâm Phàm quá rồi, quả thật là hắn quá nghịch thiên.
“Ha ha.” Lâm Phàm lập tức bật cười, vậy mà lại bị nói là biến thái, nhưng có gì đó không đúng lắm.
Bản thân sao có thể là biến thái được, đây rõ ràng là trần trụi vu khống.
Đối với Ngô Hoán nguyệt mà nói, bây giờ cô rất trân trọng khoảng thời gian ở một mình với Lâm Phàm. Tùy ý đi dạo trên phố, cũng không sợ bị người khác nhận ra. Cho dù có ánh mắt nhìn đến thì cũng là vì Ngô Hoán nguyệt quá bình tĩnh, không có kiểu ý nghĩ mập mờ kia, ngược lại khiến người ta cho rằng chỉ là người giống nhau mà thôi.
Buổi tối, tiệc đóng máy.
Lâm Phàm là người ngoài cuộc được mời tham dự, nhưng trong bữa tiệc cũng là nhân vật quan trọng. Nữ diễn viên mà Ngô Hoán Nguyệt quen biết trong đoàn phim kia vốn dĩ vẫn luôn thúc giục Ngô Hoán Nguyệt giới thiệu Lâm đại sư cho cô ta làm quen. Thế nhưng khi Lâm Phàm thực sự đến đây thì lại dọa cho nữ diễn viên đó không dám lại gần nói chuyện.
Lâm Phàm suốt quá trình vẫn ngồi đó, lần lượt được người khác mời rượu, không có cách nào dừng lại được.
Mặc dù không có gia thế hiển hách, cũng không có tài sản cao ngất trời. Thế nhưng cứ như vậy lại gây áp lực rất lớn cho Dương tổng và Vương tổng.
“Anh Lâm, buổi tối anh ở đâu?” Ngô Hoán Nguyệt đã uống chút rượu, thân mật ôm cánh tay của Lâm phàm, khuôn mặt đỏ bừng hỏi. Mái tóc dài gợn sóng xõa xuống hai bên má, lộ ra vẻ thành thục.
“Các cô ở đâu?” Lâm Phàm hỏi.
Ngô Hoán Nguyệt: “Bọn em đang ở trong khách sạn do đoàn làm phim đăng ký.”
Lâm Phàm gật đầu: “Vậy được, tôi cũng đến khách sạn của các cô, ngày mai cũng phải về sớm.”
Người quản lý của Ngô Hoán Nguyệt nhìn thấy Lâm đại sư, trong lòng cũng đã sớm cân nhắc. Cô ta cũng không tiếp tục ở lại hiện trường mà nhanh chóng quay về sớm, đêm nay xảy ra chuyện gì thì trong lòng cô ta cũng đoán được một chút.
Tuy Ngô Hoán Nguyệt luôn nói rằng cô ấy và Lâm đại sư không phát triển đến trình độ đó, nhưng là người ngoài cuộc thì sao cô ta có thể không nhìn ra được chứ?