Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1559 - Chương 1559 - Thiên Cơ Không Thể Tiết Lộ

Chương 1559 - Thiên cơ không thể tiết lộ
Chương 1559 - Thiên cơ không thể tiết lộ

Chương 1559: Thiên cơ không thể tiết lộ

Trần Bảo Quốc sớm đã không còn lạ gì chuyện trong ngành này nữa rồi. Tuy trong lòng cũng đoán được chuyện giữa Ngô Hoán Nguyệt và Lâm đại sư, nhưng tuyệt đối sẽ không phá hỏng. Theo ông thấy thì Lâm Phàm rất có tài năng và hiểu biết, đáng tin cậy hơn những nhà tư bản kia nhiều.

Ngô Hoán Nguyệt sau này có thể có chỗ dựa như vậy, từ nay về sau ở trong giới cũng có thể thuận buồm xuôi gió, không cần phải làm những chuyện mà bản thân không thích nữa.

“Trần lão sư, ông định về đâu?” Trước cửa nhà hàng, Lâm Phàm nhìn thấy Trần Bảo Quốc đang lên xe thì lên tiếng hỏi.

Trần Bảo Quốc cười nói: “Về khách sạn.”

Lão nghệ sĩ này không có người quản lý, cũng không có người đi theo, ra ngoài đều là dựa vào chính mình.

“Vậy thì đi cùng nhau nhé!” Lâm Phàm cười nói.

Trần Bảo Quốc sững sờ, không ngờ Lâm đại sư sẽ nói như vậy. Nhưng sau đó cũng mỉm cười, rõ ràng là đối phương rất quan tâm đến thân phận hiện tại của Ngô Hoán Nguyệt. Nếu bị phóng viên chụp lén thì e là cũng không thể nói rõ ràng được, nhưng nếu như ở bên cạnh mình thì ngược lại không thành vấn đề.

Bỏ đi, dù sao ông ta cũng có ấn tượng rất tốt với hai người trẻ tuổi này, làm vật nền một lần cũng không sao.

Ngô Hoán Nguyệt cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, chúng ta có thể đi từ từ về được không?” m thanh rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì sẽ không nghe rõ, nhưng bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Lâm Phàm lại khẽ dùng lực, dường như là muốn hắn đồng ý.

Cúi đầu nhìn một cái, cuối cùng hắn cũng đành đồng ý, sau đó ngượng ngùng nhìn về phía Trần Bảo Quốc nói: “Trần lão sư, thật ngại quá, chúng tôi sẽ đi dạo một chút, lần sau có cơ hội thì gặp lại nhé.”

Trần Bảo Quốc cười: “Không sao, người trẻ tuổi mà, lãng mạn một chút càng tốt.”

Lâm Phàm vẫy tay, sau đó cùng Ngô Hoán Nguyệt đi về phía trước.

Nơi này cách khách sạn không xa, đi khoảng nửa tiếng là đến.

Ngô Hoán Nguyệt đội mũ kéo cánh tay Lâm Phàm, giống như một con chim non đang nép vào người Lâm Phàm, chậm rãi bước đi trên đường.

Bây giờ trời cũng chưa muộn, nhưng trên đường vẫn có người đi lại.

“Sao vậy? Cô có tâm sự gì sao?” Lâm Phàm tò mò hỏi.

Ngô Hoán Nguyệt cười rạng rỡ: “Không có, chỉ là bây giờ em cảm thấy rất an toàn, rất hạnh phúc.”

Lâm Phàm cười: “Cô nói vậy không phải là nói lời vô ích rồi sao? Có tôi ở đây nhất định là an toàn rồi, nếu có kẻ xấu đến thì tôi có thể một cước đá bay hắn đi.”

Ngô Hoán Nguyệt mím môi cười: “Em biết anh Lâm là giỏi nhất, em thấy bản thân mình là thật may mắn. Sau khi tốt nghiệp lại gặp được người giống như anh Lâm, nếu không gặp được anh thì em thực sự không biết con đường của mình sẽ như thế nào.”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Phàm cũng cảm thán, duyên số đã định. Hắn cũng không biết nếu bản thân không có được bách khoa toàn thư thì sẽ như thế nào.

Tất cả không phải là mơ, mà là sự thật.

Chẳng lẽ kiếp trước hắn cứu vớt thế giới, cho nên kiếp này ông trời mới ban cho hắn một món quà lớn?

“Anh Lâm, anh sao vậy?” Ngô Hoán Nguyệt thấy anh Lâm dường như đang nghĩ gì đó thì nghi hoặc hỏi.

Lâm Phàm: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ một số chuyện mà thôi, cô cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, đây chính là mối liên hệ của vận mệnh, tôi bấm ngón tay bói cũng bói ra rõ ràng đó.”

“Phì!” Ngô Hoán Nguyệt cười: “Anh Lâm, anh có thể bói xem một nửa kia của em là ai, đang ở nơi nào hay không?”

Khi hỏi câu này, trái tim Ngô Hoán Nguyệt bắt đầu nhảy dựng lên. Dường như là đang kỳ vọng, đồng thời lại có chút sợ hãi, sợ sẽ nghe được đáp án không giống như những gì cô đang nghĩ.

Lâm Phàm im lặng một lúc rồi cười nói: “Vừa rồi tôi bấm tay tính toán, biết được cô sẽ hỏi câu hỏi này. Đây thuộc về thiên cơ không thể tiết lộ, con đường phía trước một mảng u mê, tôi không nhìn thấy được.”

“Lại gạt em.” Ngô Hoán Nguyệt bĩu môi, mặc dù không nhận được đáp án của mình nhưng tâm trạng cô lại rất tốt.

Phụ nữ đều rất nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được loại cảm giác kỳ diệu đó.

Yên lặng không nói chuyện, hai người đi dạo trên phố. Mặc dù xung quanh rất ồn ào, nhưng đối với Ngô Hoán Nguyệt mà nói thì bây giờ chính là thế giới của hai người bọn họ.

Không có bất cứ thứ gì có thể thu hút sự chú ý của cô.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đại sảnh của khách sạn.

“Được rồi, để tôi đi đặt phòng.” Lâm Phàm cười nói.

Đây là đại sảnh, khả năng cao sẽ có phóng viên ở đây, nhưng Ngô Hoán Nguyệt lại kéo tay Lâm Phàm, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, âm thanh rất nhỏ nói: “Có thể không cần, thực ra ở bên chỗ em… cũng được.”

Càng nói về sau, sắc mặt của Ngô Hoán Nguyệt càng đỏ ửng, một cô gái nói ra những lời như vậy thực sự rất xấu hổ.

Cô không hề để tâm chuyện mình có bị người ta nhìn thấy hay không, bởi vì cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ là muốn cố gắng được ở cùng người mình thích.

Nhưng cô biết còn có sự tồn tại của Ngô U Lan, đồng thời cũng hiểu anh Lâm là một người ưu tú, những cô gái thích anh ấy không chỉ có mình cô.

Bình Luận (0)
Comment