Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1560 - Chương 1560 - Đừng Bôi Nhọ Sự Trong Sạch Của Tôi

Chương 1560 - Đừng bôi nhọ sự trong sạch của tôi
Chương 1560 - Đừng bôi nhọ sự trong sạch của tôi

Chương 1560: Đừng bôi nhọ sự trong sạch của tôi

Nếu bản thân có thể cố gắng thì ngồi chờ vận may đến chính là hành vi ngu xuẩn nhất.

Hạnh phúc phải tự mình theo đuổi, nếu như cho rằng chỉ vì bản thân là con gái mà ngại ngùng dè dặt thì sau này có lẽ sẽ rất hối hận.

Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, hắn hiểu nội tâm của Ngô Hoán Nguyệt, nhưng…

Xoa đầu Ngô Hoán Nguyệt, cười nhẹ nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, trước khi chưa chắc chắn thì tôi sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai. Mà cô lại là người mà tôi không muốn làm tổn thương nhất, cô hiểu ý của tôi chứ?”

Ngô Hoán Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh Lâm, cuối cùng gật đầu: “Em hiểu rồi!” Sau đó buông tay ra, nhìn Lâm Phàm đi về phía quầy.

Lâm Phàm: “Mở một căn phòng đi.”

Trong thang máy, Lâm Phàm nhìn thẻ phòng mình là ở tầng bảy, Ngô Hoán Nguyệt ở tầng mười hai. Sau khi đưa Ngô Hoán Nguyệt đến trước cửa tầng mười hai, hắn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngô Hoán Nguyệt gật đầu: “Ừm, em biết rồi anh Lâm, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lúc rời đi nhất định phải nhắn tin cho em.”

Lâm Phàm cười: “Được, sẽ gửi tin nhắn cho cô.”

Ngô Hoán Nguyệt lưu luyến đóng cửa, Lâm Phàm mỉm cười quay người rời đi, mà lúc này Ngô Hoán Nguyệt lại mở cửa ra: “Anh Lâm…”

Lâm Phàm xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười: “Sao vậy?”

Ngô Hoán Nguyệt dường như không biết nên nói cái gì: “Không có gì, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

“Ừ, cô cũng nghỉ ngơi cho tốt, đóng cửa cẩn thận vào, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Lâm Phàm cười nói.

“Ừm.” Ngô Hoán Nguyệt gật đầu.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, nhưng đối với Ngô Hoán Nguyệt trong lòng lại có chút thất vọng, nhưng những gì anh Lâm nói cô đều nhớ kỹ trong lòng.

Hôm sau.

7 giờ.

Lâm Phàm thu dọn đồ đạc xong, gửi một tin nhắn đi, sau đó đi ra ngoài.

Nhưng lúc xuống dưới lầu, Lâm Phàm ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng đó đợi mình, vội hỏi: “Sao cô dậy sớm vậy?”

Ngô Hoán Nguyệt cười ngọt ngào tiến lại gần: “Muốn tiễn anh chứ sao.”

Lâm Phàm cười: “Vậy thì tốt, không ngờ cô lại đến tiễn tôi sớm như vậy, không uổng công bao lâu nay tôi đối tốt với cô. Được rồi, nếu quay phim mệt như vậy thì nghỉ ngơi thêm chút đi.”

“Vâng.” Ngô Hoán Nguyệt gật đầu.

Hai người nói chuyện vài câu, xe của Lâm Phàm được bảo vệ lái đến, hắn vẫy tay về phía Ngô Hoán Nguyệt nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi phải đi rồi.”

Ngô Hoán Nguyệt vẫy tay, vẻ mặt lưu luyến không nỡ rời, mãi đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt thì cô mới khẽ thở dài một tiếng, quay trở lại phòng.

Trong lòng cô luôn có một cảm giác thôi thúc không ngừng, đặc biệt là lúc chia tay, cô chỉ muốn tiến lên rồi cùng trở về Thượng Hải.

Trước đó vẫn bình thường, nhưng từ lúc Lâm Phàm đến đây cô mới phát hiện, thì ra trong lòng cô anh Lâm bỗng nhiên quan trọng đến như vậy.

“Cố lên nào, phải cố gắng hết mình!” Ngô Hoán Nguyệt thầm an ủi động viên chính mình, quyết không từ bỏ.

......

Tại phố Vân Lý.

Đi xe khoảng hai tiếng là đến Thượng Hải.

Điền Thần Côn đứng ở cửa nhìn dòng người xếp hàng, lúc đầu còn muốn nói rằng Lâm đại sư của mấy người có việc nên đi ra ngoài rồi. Hôm nay đành đóng cửa, không có bánh kếp để bán đâu. Nhưng ai ngờ, tên nhóc kia lại đột ngột trở về, trong lòng ông ta cũng thấy hơi lạ, mặt trời mọc từ phía Tây à? Đi ra ngoài có một chuyến mà đã nhanh chóng trở về rồi.

Lâm Phàm phát hiện ánh mắt Điền Thần Côn nhìn mình hơi quái dị, cười hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”

Điền Thần Côn: “Không phải, tôi phát hiện cậu không ổn lắm, cảm giác không giống trước kia, sao mới sáng ra đã chạy về rồi?”

Lâm Phàm cười đáp: “Làm sao? Tôi là người rất tận tụy với công việc biết chưa, không có chuyện gì thì không thể trở về được à? Tôi vẫn nhớ rõ còn rất nhiều người dân đang chờ mua bánh kếp của tôi đấy nhé, đương nhiên không thể để họ tay trắng trở về được.”

Điền Thần Côn trợn tròn mắt, có bị điên mới tin được mấy lời nhảm nhí đó của tên này.

Sau khi bán hết bánh kếp, Lâm Phàm nằm một bên nghỉ ngơi thư giãn.

Trong lòng Ngô U Lan rất tò mò, không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu anh Lâm không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Điền Thần Côn cười lớn: “Tên nhóc, hôm qua đi qua đó sao rồi? Buổi tối có xảy ra chuyện gì không hả?”

Ngô U Lan nghe thấy vậy, không nhịn nổi trừng mắt lườm Điền Thần Côn.

Lâm Phàm cười mắng: “Cái gì cũng không có, đừng có bôi nhọ sự trong sạch của tôi. Nếu không, tôi không ngại luyện tập một chút với ông đâu.”

“Đừng đừng đừng! Bây giờ thực lực của cậu mạnh hơn tôi nhiều, luyện tập với cậu một lúc sao? Đùa hả cha nội, muốn tôi chết phải không?” Điền Thần Côn thực sự không dám làm càn với Lâm Phàm nữa. Ông ta cảm thấy, cái tên này rõ ràng không phải là người nữa rồi, không biết hắn ta luyện tập thế nào mà lại có thực lực đáng sợ như vậy.

Ngô U Lan cười nhẹ, cô hoàn toàn tin những gì anh Lâm nói.

Lâm Phàm cười: “Vậy là được rồi, đôi tay sắt của tôi đã lâu lắm rồi vẫn chưa được hoạt động đây này.”

Bình Luận (0)
Comment