Chương 1562: Không phải xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
Một chiêu này thật sự rất khó mà học được, nếu không có sự hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư, ai mẹ nó có thể làm được như vậy chứ!
Dù sao thì cho Triệu Minh Thanh một chút hi vọng, để trong lòng ông ấy có thêm niềm tin tiếp tục kiên trì. Ông ấy chắc chắn sẽ học được nhiều phương pháp y học xuất sắc hơn, ngoài ra cũng không còn cách nào khác.
“Lão sư, ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ kiên trì đến lúc đó để có thể học tập kiến thức này.” Triệu Minh Thanh nói.
“Ha ha ha. Được! Vậy thì ông phải cố gắng lên. Còn nhiều thứ mà ông chưa biết lắm, đúng không? Không phải ông có hứng thú với việc nghiên cứu phương thuốc sao? Chúng ta đặt ra một mục tiêu nhỏ đi, ví dụ như cùng nhau tìm cách chữa khỏi một căn bệnh vốn không thể chữa, ông thấy sao?” Lâm Phàm cười nói.
Triệu Minh Thanh nghe thấy vậy, hai mắt sáng bừng lên, vẻ mặt không dám tin, vội hỏi lại: “Lão sư, là thật sao?”
Lâm Phàm: “Lại còn thật với giả nữa, ông thấy tôi đã lừa ông bao giờ chưa?”
"Đúng rồi, Lão sư chưa lừa học trò bao giờ, hiện tại mới nghĩ thôi mà học trò đã đợi không nổi rồi.” Triệu Minh Thanh kích động nói, trong lòng tràn ngập hi vọng vào tương lai.
Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Triệu Minh Thanh, Lâm Phàm thở dài trong lòng. Học trò tốt ơi, lão sư đây nhất định sẽ cứu ông, nhưng còn chuyện sau này, tôi cũng hết cách rồi.
Phương thuốc cũng không dễ dàng nghiên cứu như vậy, chắc chắn sẽ phải chịu khổ rất nhiều.
“Được rồi, ông ra ngoài một chút đi, hít thở không khí. Nhưng đừng đọc sách hay nghiên cứu, cũng không được động vào Trung y đâu đấy, ông hiểu không?” Lâm Phàm nói.
“Được, Lão sư nói gì thì chính là như thế, học trò chắc chắn sẽ nghe lời.” Triệu Minh Thanh cười đáp, sau đó xuống giường, mặc thêm quần áo rồi đi ra ngoài.
Bà Triệu vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài, thấy Triệu Minh Thanh bước ra với tinh thần thoải mái, không nhịn được mỉm cười, tiến đến gần nói: “Tốt rồi sao?”
Triệu Minh Thanh: “ Ổn cả rồi, có lão sư tự mình ra tay, làm gì có chuyện không ổn được.”
“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Bà Triệu thở nhẹ một hơi trong lòng, bà rất sợ xảy ra chuyện gì đó không tốt.
“Lão sư, ở lại ăn bữa cơm nhé?” Triệu Minh Thanh hỏi.
Lâm Phàm khoát tay: “Thôi, tôi còn có việc, chính ông chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.” Sau đó lại nhìn về phía bà Triệu: “Chăm sóc ông ấy tốt nhé, đừng để ông ấy thức khuya, cũng đừng cho ông ấy đọc sách.”
“Lão già, ông đã nghe thấy chưa, về sau đừng thức đêm nữa nhé.” Bà Triệu sao quản được Triệu Minh Thanh, chỉ đành liếc mắt nói.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Triệu Minh Thanh gật đầu đồng ý, ngay cả sách cũng không thể đọc, thời gian sắp tới ông phải trải qua thế nào đây!
......
Rời khỏi nhà của Triệu Minh Thanh, Lâm Phàm cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều lắm. Kiến thức câu cá à giúp đỡ chút đi, học trò của tao dựa cả vào mày đấy.
Không nói thêm gì nữa, Lâm Phàm trở lại cửa hàng nói với Điền Thần Côn một tiếng, khoảng thời gian tới bản thân hắn sẽ không ở cửa hàng, cũng không bán bánh kếp được.
Mấy người Điền Thần Côn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn hành động nghiêm túc của Lâm Phàm thì bọn họ cũng cảm thấy thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi, họ cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nhiều.
Lâm Phàm cầm lấy cần câu, lại đi mua thêm tấm lều vải, chuẩn bị đầy đủ cho khoảng thời gian câu cá sắp tới.
Không thể đi đến bên bờ sông câu cá được, mặc dù bên đó không có quá nhiều người, thế nhưng kiểu gì cũng sẽ bị quấy rầy. Tốt nhất là tìm chỗ vắng vẻ.
Lái xe, xuất phát.
Mãi cho đến hạ lưu của một dòng sông, nơi đây hoang vắng không một bóng người, thuộc về vùng hoang dã. Câu cá ở đây chắc chắn sẽ không bị làm phiền.
Tình trạng hiện tại của Triệu Minh Thanh ngày càng xấu đi, cơ thể ngày càng suy yếu. Với y thuật hiện tại của hắn thì muốn chữa khỏi là chuyện không thể, vì vậy hắn cần phải luyện chế ra đan dược càng nhanh càng tốt.
Nhưng hiện tại vẫn còn thiếu rất nhiều dược liệu, bắt buộc phải thả câu, coi như một lần cá cược.
Ngồi lên chiếc ghế đẩu, quăng cần câu rồi lặng yên ngồi đợi.
May mà có kiến thức võ thuật, tính kiên định của hắn rất mạnh, sẽ không vì buồn chán mà từ bỏ.
Một lúc sau.
Phao câu có động tĩnh, trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, bắt đầu thu hoạch.
Nhưng vẫn khiến Lâm Phàm thất vọng là câu được cũng chỉ là một vài loại thảo dược có chất lượng tốt hơn chút, loại này không thể dùng để luyện chế đan dược kia được, thật đáng tiếc.
Nhưng không sao, vẫn còn sớm, cứ từ từ câu, hắn không tin dùng ngần ấy công sức mà không câu được thứ có ích.
Mấy ngày trôi qua.
Tại phố Vân Lý.
Điền Thần Côn nghi hoặc hỏi: “Này, mấy người thấy sao? Tên nhóc kia lại đi đâu mất rồi, mấy ngày nay không thấy tới đây.”
Triệu Chung Dương lắc đầu: “Không biết, gọi điện thoại cũng không nghe, không biết anh ấy đang bận chuyện gì nữa.”
Điền Thần Côn suy nghĩ rồi nói: “Không phải xảy ra chuyện lớn gì rồi chứ?”