Chương 1563: Không kéo dài được cũng phải kéo
Ngô U Lan đang dọn dẹp cũng dừng lại, liếc mắt nhìn Điền Thần Côn: “Cái miệng quạ đen này, anh Lâm xảy ra chuyện gì được hả? Chắc chắn là bận mấy việc linh tinh nên chưa kịp thoát thân thôi.”
Các ông chủ của cửa hàng xung quanh cũng tới đây hỏi thăm một chút. Mấy ngày nay họ cũng không nhìn thấy bóng dáng của ông chủ nhỏ, họ luôn cảm giác hình như có chuyện gì đó đang xảy ra. Dù sao, chuyện Lâm Phàm biến mất mấy ngày nay vẫn chưa có lời giải thích.
Người dân mua bánh kếp cũng thường xuyên ghé qua xem, lúc phát hiện Lâm đại sư mấy ngày không xuất hiện ở cửa hàng, ai ai cũng thất vọng.
Bọn họ rất muốn ăn bánh kếp, nhưng người bán lại không xuất hiện, bọn họ thèm muốn chết rồi.
Trong biệt thự.
Triệu Minh Thanh ho khan, thị lực sụt giảm rất nhiều, không còn nhìn rõ mọi thứ. Ông ấy luôn cảm thấy cơ thể mình không có sức sống.
Bà Triệu: “Lão già, người ông không thoải mái sao? Có muốn nghỉ ngơi một chút không ạ?”
Triệu Minh Thanh gật đầu: “Ừm, đi nghỉ một chút đi, dạo này sức khỏe không tốt lắm, không có tinh thần gì hết.”
Bà Triệu: “Hay là gọi bọn nhỏ về nhé, bảo chúng đưa ông đến bệnh viện khám thử xem sao?”
“Gọi về làm gì? Bọn nó đều có chuyện riêng phải làm, không phải cứ muốn là gọi về đâu. Cũng không cần đi bệnh viện làm gì, tôi cũng là bác sĩ, không tự xem bệnh được chắc?” Triệu Minh Thanh nói.
Bà Triệu không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý. Sau khi đưa Triệu Minh Thanh về phòng nghỉ ngơi, bà lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho mấy đứa con.
“Lực Hành đấy à?”
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Dạo này sức khỏe của cha con không tốt, lúc nào cũng mệt mỏi không có sức lức, khoảng thời gian trước còn bị cảm nữa, sau đó được Lâm đại sư chữa khỏi. Thế nhưng bây giờ lại xảy ra vấn đề, hay là các con sắp xếp thời gian công việc về đây một chuyến đi, khuyên cha của mấy đứa đến bệnh viện khám xem sao?” Bà Triệu nói.
Triệu Lực Hành nghe vậy vô cùng lo lắng, vội vàng đáp: “Mẹ, bây giờ con sẽ gọi điện thông báo với mọi người, sẽ trở về nhà trong thời gian ngắn nhất.”
“Được, được!”
Lúc nghe thấy tin này, tâm trạng của Triệu Lực Hành như nghẹn lại, anh ta linh cảm như có chuyện gì sắp xảy ra, cảm thấy rất bất an.
Đối với Triệu Lực Hành, điều đáng sợ nhất chính là “sinh – lão – bệnh – tử”. Nếu bị bệnh thì còn đỡ, vì ít nhất còn biết được vì sao lại bị như vậy. Nhưng đây lại là sức khỏe đột nhiên bị suy giảm, không có khí lực, cũng không rõ nguyên nhân cụ thể.
Bên cạnh bờ sông.
Lâm Phàm nhắm mắt, tiến vào trạng thái tĩnh tâm, mỗi khi cần câu có động tĩnh hắn sẽ chạy tới nhấc cần câu lên và đặt đồ câu được vào trong ba lô.
Mấy ngày mấy đêm vẫn không có động tĩnh. Từ sau khi mở ra trang kiến thức phân loại võ hiệp, bản thân hắn đã sớm vượt qua người bình thường. Không ăn không uống cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hiện tại, hắn không còn nhiều thời gian để tiếp tục trì hoãn nữa.
Mới đầu, hắn còn vốn rất tự tin, cảm thấy câu được thứ mình mong muốn là chuyện rất dễ dàng. Thế nhưng tới bây giờ, vẫn chưa câu được đầy đủ các loại thảo dược mà bản thân cần.
Đinh đinh.
Lâm Phàm lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt máy, nhưng khi nhìn thấy dãy số gọi tới thì quyết định nhận cuộc gọi.
“Lão Trịnh, có chuyện gì vậy?” Lâm Phàm hỏi.
“Có người muốn tôi nhờ cậu xem bệnh giúp, tình trạng khá nghiêm trọng, chỉ sợ không thể chống đỡ được bao lâu, vì vậy muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Lão Trịnh nói.
Có thể khiến Lão Trịnh hạ mình nhờ giúp đỡ thì chắc chắn không phải người bình thường. Đây có thể là người mà trước đây Lâm Phàm chưa từng có cơ hội quen biết.
“Không có thời gian, bây giờ tôi đang bận lắm.” Lâm Phàm nói.
Lão Trịnh vội vàng đáp: “ Đừng mà Lão Lâm, lần này thật sự rất nghiêm túc.”
“Lão Trịnh, không phải tôi không muốn giúp ông. Tôi cũng nói thật, hiện tại tôi đang rất bận, chuyện này đối với tôi vô cùng quan trọng. Tôi không muốn bị bất cứ chuyện gì không liên quan ảnh hưởng.” Lâm Phàm nói.
“Không phải, Lão Lâm này, tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ của cậu, người này rất quan trọng.” Lão Trịnh liên tục mở miệng cầu xin, hy vọng Lâm Phàm có thể dành chút thời gian tới đó xem một lần.
“Đối với tôi, hiện tại thời gian cũng rất quan trọng. Hơn nữa, sẽ không có gì quan trọng hơn việc mà tôi đang làm đâu. Lão Trịnh, ông hãy hiểu cho tôi, nhưng nếu như người đó có thể chờ được thì hãy cố chờ đến lúc tôi giải quyết xong công việc của tôi đã nhé.” Lâm Phàm nói.
Lúc Trịnh Trọng Sơn chuẩn bị tiếp lời thì điện thoại đã bị ngắt kết nối.
“Lão Trịnh, thế nào rồi?” Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Lão Trịnh vội vàng hỏi.
Lão Trịnh lắc đầu: “Hắn đang bận, tạm thời không tới đây được.”
Người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Cái gì? Không tới sao? Không được, nếu không đến thì bắt hắn phải đến, tôi sẽ cho người đến Thượng Hải bắt hắn về đây.”
Trịnh Trọng Sơn nhíu mày hỏi: “Ông muốn làm cái gì hả?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy vội điều chỉnh tâm tình: “Lão Trịnh, cũng là vì tôi gấp quá thôi, chuyện này thật sự không thể kéo dài được.”
“Không kéo dài được cũng phải kéo.”
Hiện tại ông ta cũng không rõ bên phía Lão Lâm đang xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng đến mức nào mà có thể khiến hắn chú trọng như thế.
......