Chương 1564: Một dược liệu cuối cùng
Lúc này, lông mày Lâm Phàm khẽ động, mồi câu có động tĩnh nên hắn vội vàng nhấc cần câu lên.
“Hoàn thành nhiệm vụ, câu được một kiện vật phẩm huyền thoại.”
“Mở ra trang kiến thức thứ hai mươi mốt. Vì trang kiến thức hai mươi đã được mở trước đó, nên tự động mở trang tiếp theo.”
Lâm Phàm không để ý thông báo hoàn thành nhiệm vụ, mọi sự chú ý đều dồn vào vật phẩm trong tay, cảm thấy có chút thất vọng.
Một chiếc nhẫn trữ vật không gian vô hạn. Nếu là lúc trước, Lâm Phàm chắc chắn sẽ rất kích động. Nhưng hiện tại thì một chút tâm tình cũng không có.
Lâm Phàm bình tĩnh đeo nhẫn vào ngón tay, lấy đồ vật để vào trong chiếc nhẫn rồi sau đó tiếp tục thả câu.
Hôm sau.
Tại bệnh viện.
Triệu Lực Hành: “Bác sĩ, tình trạng của cha tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ đẩy gọng kính nói: “Anh Triệu, tình trạng hiện tại của cha anh không mấy lạc quan, dựa vào xét nghiệm kiểm tra, cơ thể của cha anh đang có dấu hiệu suy kiệt rất nghiêm trọng. Nói thẳng ra chính là đến lúc tuổi già sức yếu rồi.”
“Không thể nào, cha tôi mới hơn 70 tuổi, còn chưa đến 80 nữa mà, sao có thể chết già nhanh như vậy được.” Con gái Triệu Quân Phương vội nói.
Bác sĩ: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, ông ấy làm trong lĩnh vực trung y, chất độc có trong thuốc đã tích tụ trong cơ thể ông ấy một thời gian dài, vì vậy không thể so sánh tình trạng sức khỏe của ông ấy với người bình thường được.”
Triệu Lực Hành nắm chặt tay bác sĩ: “ Bác sĩ, ông nói thật với chúng tôi đi, cha tôi còn lại bao nhiêu thời gian nữa?”
“Cái này không xác định chính xác được, phải xem tình trạng của ông ấy đã. Nhưng thời gian cũng không quá ba ngày đâu, vì hiện giờ các bộ phận trong cơ thể ông ấy đều đã bị suy kiệt, không còn hoạt động như trước nữa, đến khi mọi cơ quan đều dừng hoạt động thì cũng chính là lúc...” Bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa, vì trong lòng mọi người đều tự hiểu.
“Sao lại như vậy, không phải trước đó tình trạng sức khỏe của cha vẫn tốt sao? Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy rồi?!” Triệu Lực Hành suy nghĩ mãi.
Bác sĩ: “Cái này cũng giống như đi xe vậy. Xe được đổ đầy xăng thì dù có đi xa vẫn chạy thoải mái, nhưng khi hết xăng thì xe sẽ không thể tiếp tục chạy được nữa.”
Sau đó bác sĩ rời đi.
Triệu Lực Hành nhìn về phái mấy người em: “Đừng nói gì với mẹ về chuyện này.”
“Vâng, em biết rồi. Mà Lâm đại sư đâu rồi? Nếu Lâm đại sư ở đây chắc chắn sẽ có biện pháp.” Triệu Quân Phương nói.
Triệu Lực Hành lắc đầu: “Vô dụng thôi. Trước đó Lâm đại sư cũng đã tới giúp cha chữa khỏi bệnh cảm mạo, nhưng sau đó cũng không nói gì nhiều. Chỉ sợ Lâm đại sư đã sớm biết trước, đó không phải là bệnh, mà là chuyện riêng của mỗi người. Dù y thuật có lợi hại đến đâu cũng không có chỗ dùng.”
Mọi người nghe thấy vậy đều thương cảm, không nói nên lời.
Đúng lúc này, một đám phóng viên bỗng nhiên xuất hiện.
Nếu là trước kia, danh tiếng của Triệu Minh Thanh cũng không gây ảnh hưởng lớn như vậy. Nhưng thân phận bây giờ đã khác, ông là đầu ngành của giới Trung y, là học trò của Lâm đại sư, là người đã nghiên cứu và chế tạo ra phương thuốc chữa bệnh máu trắng. Hiện tại, người đó lại đột nhiên nhập viện, chỉ sợ có chuyện không hay sắp xảy ra.
Hơn nữa, dựa vào tuổi tác hiện tại của Triệu Minh Thanh, nhóm phóng viên cũng đoán trước được phần nào.
Chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Triệu Lực Hành không ngờ phóng viên lại kéo đến đây, anh cũng không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ. Tuy nhiên, nhóm phóng viên dù không hỏi được điều gì, nhưng cũng không muốn từ bỏ.
Với năng lực phóng viên như họ, chắc chắn có thể điều tra được nhiều chuyện.
Sáng sớm.
Tin tức mới nhất đăng tải.
“Ôi trời, Triệu Minh Thanh nhập viện rồi sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tôi có linh cảm, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn rồi. Triệu Minh Thanh là học trò của Lâm đại sư, nếu như bị bệnh thì việc gì phải đến bệnh viện? Tôi thấy, hiện tại tình huống hiện tại chỉ có thể là ...”
“Lâm đại sư cũng biến mất mấy ngày nay rồi, mọi người đoán xem, Lâm đại sư đang muốn làm cái gì vậy?”
“Không biết, chú ý xem tin tức đi.”
Tại phố Vân Lý.
Lúc Điền Thần Côn đọc thấy tin này, nhịn không được hét lớn.
“Triệu Minh Thanh nhập viện rồi sao? Chuyện này là thế nào vậy?”
Triệu Chung Dương cũng sững sờ: “Mấy người nói thử xem, anh Lâm đột nhiên biến mất, liệu có phải là đang đi tìm biện pháp để cứu ông ấy không?”
Ngô U Lan cũng lo lắng nói: “Chuyện có thể khiến anh Lâm bó tay không có cách giải quyết chắc chắn chính là chuyện lớn.”
“Không biết nữa.”
Tại thủ đô.
Trịnh Trọng Sơn cũng đọc được tin này, cả người sững sờ không dám tin, học trò của Lão Lâm nhập viện rồi sao?!
Sau đó lại suy nghĩ một chút cuộc điện thoại mấy ngày trước của mình với Lão Lâm, nháy mắt đã hiểu. Hóa ra Lão Lâm vội đi cứu học trò của mình trước nên mới từ chối hắn như vậy.
Nếu chuyện là như vậy thì ông có thể hiểu được phần nào.
“Một cây cỏ thuốc Tâm linh chi cuối cùng thôi. Làm ơn mà! Mau đến đây đi!”