Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1565 - Chương 1565 - Đèn Cạn Dầu

Chương 1565 - Đèn cạn dầu
Chương 1565 - Đèn cạn dầu

Chương 1565: Đèn cạn dầu

Lâm Phàm tĩnh tâm thả câu. Trong khoảng thời gian này, cuối cùng cũng thu thập được hầu hết các loại thảo dược cần có, chỉ còn thiếu đúng một cây cỏ thuốc cuối cùng. Mãi mà vẫn chưa thấy đâu, điều này khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Ban đầu, Lâm Phàm cũng muốn tìm loại thảo dược khác để thay thế, thế nhưng sau một hồi nghiên cứu thì phát hiện ra không có loại thảo dược nào có thể thay thế công dụng của Tâm linh chi. Có thể nói, cây thảo dược Tâm linh chi này chính là chìa khóa then chốt.

Nếu dùng loại khác để thay thế thì chỉ sợ không thể phát huy đẩy đủ toàn bộ công dụng của đan dược.

Đinh đinh.

Chuông báo tin nhắn.

Có lẽ mọi người đều đã biết, sau khi phát hiện không gọi điện thoại cho hắn nên đã chuyển sang nhắn tin.

Lâm Phàm lấy điện thoại ra, vừa liếc mắt nhìn, trong lòng đã lỡ lắng.

Triệu Chung Dương: “Anh Lâm, viện trưởng Triệu sắp không qua khỏi rồi ...”

Vẻn vẹn chỉ có mấy chữ, nhưng lại khiến Lâm Phàm áp lực vô cùng.

“Minh Thanh, ông phải cố gắng chống đỡ đấy.” Bây giờ Lâm Phàm có chạy qua đó cũng không có ý nghĩa gì, căn bản không thể kéo Triệu Minh Thanh trở về được.

Tình huống hiện tại của Triệu Minh Thanh không phải là mắc bệnh hiểm nghèo khó chữa, mà chính là vấn đề chức năng hoạt động các bộ phận của cơ thể suy kiệt, mọi thứ đều đã đến cực hạn. Nếu không có biện pháp “nghịch thiên cải mệnh” thì chỉ sợ không thể cứu nổi.

Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào đan dược.

Thả lỏng tâm tình, không nóng không vội, trong phân loại kiến thức lớn võ hiệp có vô số cách thức dùng để trấn an tinh thần, làm dịu cảm xúc.

Bệnh viện.

Triệu Minh Thanh có rất nhiều bạn bè. Hiện tại, toàn bộ bọn họ đều đến thăm ông.

Trong số đó có Lão Mộ, mặc dù không phải người trong ngành Trung y, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Triệu Minh Thanh. Lúc Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh quen biết nhau thì Lão Mộ cũng có mặt ở đó, có thể coi đây chính là người chứng kiến từ đầu đến cuối mối quan hệ thầy trò của hai người bọn họ.

Nghi thức bái sư cũng do Lão Mộ chủ trì.

“Triệu Lực Hành, anh nói thật cho tôi đi, cha của anh còn có thể kiên trì khoảng bao lâu nữa?” Lão Mộ nghiêm túc hỏi.

Triệu Lực Hành: “Chú Mộ, con cũng không biết rõ. Bác sĩ nói nhiều nhất là ba ngày, nhưng còn phải xem tình huống cụ thể ra sao, có lẽ còn có thể kiên trì được một khoảng thời gian.”

Lão Mộ cảm thấy chuyện này đến quá bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị đã nhận được điện thoại thông báo khiến ông không biết phải làm sao.

Phó giám đốc giáo sư bệnh viện Thượng Hải, Tôn Tông Vân cũng vội vàng chạy tới: “Triệu Lực Hành, tình hình cha của anh sao rồi? Sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này?”

“Chú Tôn, con cũng không biết. Bác sĩ nói các bộ phận cơ thể của cha con đều đã bị lão hóa, suy kiệt nghiêm trọng.” Hiện tại, Triệu Lực Hành cũng không có tinh thần. Chuyện này đến quá bất ngờ, khiến anh ta không kịp chuẩn bị. Rõ ràng trước đó vẫn khỏe mạnh bình thường, đột nhiên lại biến thành như này.

“Lâm đại sư đâu? Sao Lâm đại sư không đến đây vậy?” Lão Mộ vội vàng hỏi.

Lão Triệu là học trò của Lâm đại sư, nếu có Lâm đại sư tới cứu chữa, chắc chắn sẽ không có chuyện xảy ra.

Triệu Lực Hành thở dài đáp: “Chỉ sợ Lâm đại sư cũng không nắm chắc. Lần trước, cha của con bị cảm mạo, Lâm đại sư đã tự mình đến xem qua và chữa khỏi. Nhưng sau đó cũng không nói thêm điều gì, có lẽ chính Lâm đại sư cũng biết, chuyện này không thể cứu chữa.”

“Hơn nữa báo đài cũng đăng tin, Lâm đại sư biến mất mấy ngày nay, cũng chưa từng xuất hiện ở phố Vân Lý.”

Lão Mộ nghe vậy cũng mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Thực sự không còn cách nào khác hay sao?”

Lúc này, bà Triệu từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn một lượt mọi người ở bên ngoài rồi nói: “Lão Triệu đã tỉnh lại rồi, mọi người vào xem chút đi.”

Mọi người nghe thấy vậy, vội vàng tiến vào, tình bạn giữa bọn họ cũng đã kéo dài mấy chục năm.

Trong phòng bệnh.

Triệu Minh Thanh nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí, ánh mắt có chút tâm trạng. Khi nhìn thấy bạn bè tiến vào, ông vội bỏ mặt nạ dưỡng khí xuống lộ ra vẻ tươi cười, có hơi mệt mỏi nói.

“Sao tất cả mọi người đều tới đây vậy?”

Lão Mộ tiến lên, nắm chặt tay Lão Triệu nói: “Tới thăm ông một chút.”

Triệu Minh Thanh cười đáp: “Có gì đáng xem đâu, khó coi chết đi được.”

“Không sao hết, có gì khó coi đâu chứ.” Lão Mộ xót xa nói. Khóe mắt của Tôn Tông Vân đứng phía sau cũng đỏ hoe. Bọn họ biết nhau từ hồi mới mười mấy tuổi, một cái chớp mắt đã trôi qua mấy thập niên. Mới ngày nào bọn họ vẫn là những thanh niên trai tráng khí chất ngất trời, vậy mà giờ đây thì ai ai cũng đã đến độ tuổi xế chiều, thời gian trôi qua nhanh quá!

Triệu Minh Thanh nói: “Chắc chắn không có chuyện gì xảy ra đâu. Lão sư đã đồng ý với tôi rồi, sau này sẽ dạy tôi phương thức Trung y lợi hại hơn nữa, còn cho phép tôi đi theo cùng ngài chế tạo nghiên cứu phương thuốc nữa. Vì vậy tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Đúng đúng đúng. Chắc chắn không có chuyện gì hết.” Lão Mộ gật đầu đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment