Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1566 - Chương 1566 - Tâm Linh Chi

Chương 1566 - Tâm linh chi
Chương 1566 - Tâm linh chi

Chương 1566: Tâm linh chi

Triệu Minh Thanh nhìn một vòng những người có mặt ở đây, nhưng lại không thấy người mà mình muốn gặp nhất, vội hỏi: “Lão sư của tôi đâu?”

Lão Mộ không biết phải trả lời thế nào: “Lâm đại sư, ngài ấy ...”

Lời này còn chưa kịp nói ra, Triệu Minh Thanh đã vẫy tay cắt ngang: “Nhanh quá, không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy. Tôi còn chưa học được đến bước cuối cùng, cũng chưa kịp cảm ơn sự chỉ dạy bồi dưỡng của lão sư nữa ...”

Lão Mộ vỗ nhẹ lên tay Triệu Minh Thanh, gật nhẹ đầu, không phản bác cũng không biết nên nói gì tiếp.

“Chắc chắn trong lòng Lâm đại sư đã sớm biết." Tôn Tông Vân đứng bên cạnh nói.

Triệu Minh Thanh: “Tôi thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Tôi phải giữ sức đợi đến khi gặp được lão sư, nếu không tôi sẽ không rời đi đâu.”

Bốn người con của Triệu Minh Thanh đứng phía sau, mắt ai cũng đỏ hoe, Bà Triệu đứng bên cạnh không ngừng gạt nước mắt.

Mọi người đi ra khỏi phòng bệnh.

“Rốt cuộc Lâm đại sư đi đâu rồi?” Lão Mộ hỏi.

Triệu Lực Hành: “Không biết nữa, con có gọi điện thoại cho Lâm đại sư, nhưng không được.”

Tôn Tông Vân: “Tạm thời Lâm đại sư chưa đến có khi lại là chuyện tốt. Tôi sợ Lão Triệu gặp được Lâm đại sư rồi, ông ấy sẽ ...”

Lời chưa nói hết, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ. Hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào nữa.

“Tôi nghĩ, Lâm đại sư chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mà mặc kệ đâu. Chuyện biến mất mấy ngày này chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.” Lão Mộ nói.

Tình cảm thầy trò giữa Lão Triệu và Lâm đại sư rất tốt, với tính cách vốn có của Lâm đại sư thì nhất định sẽ không mặc kệ, chắc chắn sẽ tìm bằng được biện pháp.

Nhưng dù sao, đây cũng chỉ là mong muốn của riêng Lão Mộ, sự thật là gì thì không ai biết. Tình huống hiện tại của Lão Triệu phải dùng cách gì để cứu đây?

Hôm sau.

Bệnh viện.

Bác sĩ rất kinh ngạc. Bọn họ phát hiện Lão Triệu rất kiên trì. Mặc dù đã là ngọn đèn cạn dầu, nhưng tim vẫn đập mãnh liệt. Người bình thường chắc chắn sẽ không thể chống đỡ lâu như vậy.

Tựa như không có một chút cảm giác đau đớn, yên tĩnh rời khỏi thế giới này.

Triệu Lực Hành trao đổi với bác sĩ.

Bác sĩ: “Anh Triệu, cha của anh vẫn cố gắng kiên trì, hiện tại chúng tôi cũng không biết sự kiên trì này sẽ kéo dài trong khoảng bao lâu. Có lẽ trong lòng ông ấy có điều gì đó còn lo lắng.”

Triệu Lực Hành nghe vậy, trong lòng cũng hiểu lý do vì sao, vội đáp: “Cha tôi đang đợi lão sư tới, người muốn nhìn thấy lão sư của mình lần cuối.”

Bác sĩ gật đầu, con người chính là cá thể rất kỳ diệu. Đôi khi chỉ cần dựa vào ý chí, có thể giữ vững chính mình, giúp bản thân hoàn thành những chuyện vốn không có khả năng.

Hiện tại, trong lòng Triệu Minh Thanh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là được gặp lão sư của mình một lần.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến ông ấy vẫn kiên trì đến tận giây phút này.

Bên bờ sông.

Mặc dù bề ngoài Lâm Phàm vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, nhưng sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

“Cầu xin mày, mau tới đây đi, đừng trốn nữa.”

Cần câu khẽ động.

Lâm Phàm vội vàng nhấc cần câu lên, chớp mắt có một gốc thảo dược treo trên đầu lưỡi câu.

Lúc nhìn thấy cây thảo dược này, Lâm Phàm vô cùng vui sướng. Nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cây thảo dược treo ở đầu lưỡi câu rủ xuống, như muốn giãy dụa chạy trốn.

“Mày dám ...” Lâm Phàm không chút do dự, vứt bỏ cần câu, thân thể hóa thành một vệt sáng, bay thẳng về phía giữa hồ, lơ lửng trên không, nắm chặt cây thảo dược trong tay.

“Tâm linh chi, cuối cùng cũng bắt được mày rồi!”

Hai ngày truy tìm cây thuốc này, cuối cùng cũng có được.

“Học trò tốt của tôi, ông nhất định phải cố gắng kiên trì đấy.” Lâm Phàm không tiếp tục trì hoãn, ngay cả xe cũng không thèm đi, trực tiếp biến thành một vệt sáng, bay thẳng về phía nhà kho chứa lò luyện đan.

Tốc độ xe quá chậm, có đi cũng chỉ phí thời gian.

Tốc độ âm thanh nhanh hơn nhiều.

Lâm Phàm lựa chọn một kiến thức cực kỳ mạnh mẽ trong kiến thức phân loại lớn võ hiệp, có thể xem như cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.

Đây chính là sự tồn tại vô địch ở trái đất, nhưng đối với một người yêu hòa bình như Lâm Phàm chắc chắn sẽ không dùng nó trong việc xưng bá thế giới.

Chỉ những lúc khẩn cấp mới đem ra sử dụng.

Oanh! Oanh!

Lúc tài xế chạy trên đường lớn thì nghe được tiếng nổ, trong lòng ai nấy đều nghi hoặc, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Anh có nghe thấy âm thanh phát ra từ đâu không?”

“Không biết, âm thanh này chói tai quá.”

Nhóm người bên trong xe trò chuyện với nhau, không ai biết âm thanh đó đến từ đâu.

Mà lúc này, Lâm Phàm đang ở trong hư không, toàn thân bao phủ cương khí, hóa thành một vệt sáng biến mất không để lại một dấu vết.

Phía trước nhà kho.

Lâm Phàm nhẹ nhàng đáp xuống, sau khi xác định xung quanh không có ai, vội vàng tiến vào nhà kho để bắt đầu luyện đan. Thời gian quá gấp, không thể tiếp tục lãng phí.

“May mà mở được kiến thức về luyện đan, nếu không khi đối mặt với tình huống này thì chỉ sợ bản thân cũng chịu thua, không làm được gì.”

Bình Luận (0)
Comment