Chương 1567: Bổ nguyên đan
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm cảm nhận sâu sắc việc có được các trang kiến thức là quan trọng thế nào. Nó cũng giống như luyện đan, nếu không có tài liệu hướng dẫn thì chắc chắn không thể luyện chế ra loại đan dược mà bản thân mong muốn.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi.
“Bổ Nguyên Đan.”
Đây là loại đan dược nằm trong danh sách những loại đan dược khá tốt trong trang kiến thức. Tác dụng chủ yếu chính là tăng thêm 40 năm tuổi thọ.
Ở trái đất, loại đan dược này chính là loại đan dược nghịch thiên. Mà trong phân loại kiến thức võ hiệp, nó cũng là loại đan dược quý hiếm.
Trong phân loại kiến thức cũng nói rõ, loại đan dược này có Đan Kiếp.
Lâm Phàm chưa từng trải qua mấy thứ này, trong lòng cũng hơi lo lắng, không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
Đan Kiếp là cái quái gì.
Thời gian gấp gáp, không đủ để suy nghĩ linh tinh, hắn vội vàng bắt tay vào luyện đan.
Ném tất cả tài liệu vào trong lò luyện đan, hai tay chống bên ngoài lò luyện giúp nhiệt độ tăng cao, hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư cũng được đưa vào.
“Một lần phải thành công.” Không được phép thất bại, nếu không thành công thì mọi chuyện thật sự xong đời rồi.
......
Tại phố Vân Lý.
Tâm trạng mấy người Điền Thần Côn cũng rất rối bời. Bọn họ đều đã biết chuyện. Ngô U Lan vẫn luôn lo lắng suy nghĩ, không biết anh Lâm đã đi đâu.
Có lúc còn nghĩ ngợi linh tinh, phải chăng anh Lâm không chịu nổi được đả kích này nên đã tránh đi nơi khác?
Hiện tại, bọn họ không giúp được gì, chỉ có thể ngồi yên chờ đợi.
Đúng lúc này, một đám người xa lạ đi tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên. Người này khí thế lạ thường, lưng eo thẳng tắp, vừa tiến vào cửa hàng đã mở miệng hỏi.
“Xin hỏi, Lâm đại sư có ở đây không?”
Điền Thần Côn nhìn đám người vừa tới, thuận miệng đáp: “Không có, chúng tôi cũng không biết hiện tại hắn đang ở đâu.”
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên nắm chặt lấy bả vai Điền Thần Côn, ngữ khí nghiêm trọng: “Tôi hy vọng ông nói sự thật.”
Hiện tại, Điền Thần Côn cảm thấy rất phiền, giọng điệu đối phương còn khiến người nghe không thoải mái. Ông ta trực tiếp hất bàn tay hắn ta ra khỏi vai, đá văng người đàn ông trung niên kia ra: “Ông là ai hả? Đã nói là không biết rồi, ông còn muốn làm gì hả?”
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, không ngờ người này lại biết võ, hơn nữa còn rất lợi hại.
Triệu Chung Dương thấy không khí nồng nặc mùi thuốc súng, vội tiến lên can ngăn: “Ngại quá, bây giờ chúng tôi cũng không biết anh Lâm đi đâu. Nếu ông có chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi, đợi anh Lâm trở về thì chúng tôi sẽ chuyển lời hộ.”
Người đàn ông trung niên nhìn một lượt những người có mặt ở cửa hàng, có lẽ những người này không biết thật. Nhưng hiện tại thời gian không còn nhiều, nếu không cố gắng thì chỉ sợ mọi chuyện sẽ không kịp nữa.
Lúc này, một người đàn ông từ phía sau tiến lên, nói nhỏ vào tai người đàn ông trung niên.
“Đi, đến bệnh viện.” Người đàn ông trung niên vẫy tay, dẫn đám người chạy tới bệnh viện nơi Triệu Minh Thanh đang điều trị.
Lúc bước ra khỏi cửa, bầu trời vốn trong xanh bỗng biến dạng.
Mây đen từ khắp nơi kéo đến, che kín bầu trời.
“A, chuyện gì vậy? Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng mà, sao tự dưng bầu trời lại đen kịt như vậy?!”
“Không biết, nhìn trời thế này có lẽ sắp mưa rồi.”
“Ôi, cái thời tiết chết tiệt này, bây giờ ngay cả đài truyền hình cũng không tin được.”
......
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không để ý chuyện này. Hiện tại, điều ông ta quan tâm nhất chính là nhanh chóng đến bệnh viện, xem cái vị Lâm đại sư kia có ở đó hãy không.
Sau khi đám người rời đi, Điền Thần Côn chạy nhanh ra ngoài, chỉ vào mấy chiếc xe đang rời đi quát: “Một đám oắt con, có ngon ở lâu thêm chút nữa là tao chọc nổ mắt bọn mày.”
Triệu Chung Dương thở dài: “Thần Côn này, người đi hết rồi ông còn đứng đó chửi làm gì? Mà những người này là ai vậy? Họ muốn tìm anh Lâm làm gì?”
Ngô Thiên Hà ngồi một bên bấy giờ mới mở miệng nói: “Tôi thấy mấy người này rất giống người trong quân đội.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc. Người của quân đội? Là sao? Anh Lâm phạm phải tội gì rồi sao?
Ở nhà kho.
Lâm Phàm cảm thấy đan dược đã được hình thành, hắn cũng đã lường trước được tình huống ở bên ngoài.
Một tiếng ầm vang.
Bên ngoài mưa to gió lớn, một tia chớp từ trên bầu trời giáng xuống, đánh vỡ một phần nóc nhà kho.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng cũng thắt lại. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này, nói không lo lắng chính là nói dối.
Bầu trời và mây đen kèm theo sấm chớp, thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng đáng sợ.
Nhưng hiện tại Lâm Phàm cũng không rảnh để quan tâm mấy chuyện này, “Bổ Nguyên Đan” đã bước vào gian đoạn cuối cùng, sắp hoàn thành.
“Mở!”
Cửa lò luyện đan vừa mở, một viên đan dược đầy khí tức sinh mệnh bay lơ lửng, xuất hiện ở cửa lò.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, một tia chớp từ trên trời giáng xuống.
Lâm Phàm phản ứng nhanh, một tay vội nắm viên đan dược, tay còn lại tiếp lấy tia chớp. Lâm Phàm cảm nhận được một cỗ sức mạnh cực lớn đánh thẳng xuống.