Chương 1568: Đan kiếp
“Tao luyện đan để cứu người, đừng có làm càn.” Ánh mắt Lâm Phàm sắc như dao, lần đầu tiên bộc phát, tạo ra hai lực đạo vô hình, đánh thẳng lên bầu trời, xuyên thấu thiên địa.
Đạo Đan Kiếp này cũng không quá mạnh. Dù sao đây cũng là trái đất, không có linh khí, nên Đan Kiếp cũng chỉ là mấy tia sét bình thường, căn bản không có bất kỳ uy hiếp gì đối với Lâm Phàm.
“Tám đạo kim lôi.”
Trong phân loại võ hiệp, đây là một chiêu thức tay trái biến thành đao, đao kiếm vô hình, chém rách hư không. Mây đen trên bầu trời đột nhiên bị chia cắt, mây trời cuồn cuộn khí.
Mây đen xuất hiện thoáng chốc đã biến mất.
Người dân Thượng Hải đều ngẩng đầu nhìn, ai cũng mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa có mây đen kéo tới, nháy mắt đã không thấy đâu.
Trời còn chưa mưa mà.
Nếu không mưa thì ra ngoài chơi tiếp thôi.
Bệnh viện.
Bầu không khí tại hiện trường rất ảm đạm, Triệu Lực Hành cùng những người con khác luôn túc trực ở bên cạnh cha của mình. Đối với họ, có lẽ đây chính là lần cuối cùng được nhìn thấy cha.
Hiện tại, tất cả bọn họ đều dừng mọi công việc lại.
Nhóm người ông Mộ ngày nào cũng đến bệnh viện, làm bạn bên cạnh Triệu Minh Thanh. Bọn họ làm bạn tốt bao nhiêu năm nay, bỗng có một ngày phát hiện số lần gặp mặt chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay, trong lòng ai cũng hoang mang.
Nhưng vẫn may, tình trạng hiện tại của ông Triệu vẫn ổn, không phải chịu đau đớn gì, điều này khiến mọi người an tâm hơn rất nhiều.
Bên ngoài.
“Mấy người làm gì vậy?” Triệu Lực Hành đứng ở cửa thấy một nhóm người đang ồn ào tranh chấp.
“Chào anh, đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông trung niên dẫn đám người đến bệnh viện. Lúc bị Triệu Lực Hành ngăn lại, cũng không động thủ mà trực tiếp lôi giấy tờ tùy thân của mình ra cho đối phương xem.
Sau khi Triệu Lực Hành đọc qua nội dung giấy tờ, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi muốn biết hiện tại Lâm đại sư đang ở đâu.” Người đàn ông trung niên nói. Lần này, mục đích chính để hắn ta từ thủ đô đến đây chính là muốn dẫn theo Lâm đại sư trở về.
Triệu Lực Hành lắc đầu đáp: “Chúng tôi cũng không biết hiện tại Lâm đại sư đang ở đâu. Từ lúc cha tôi nhập viện đến giờ vẫn không liên lạc được với ngài ấy.”
Trần Hướng Bắc nhíu mày, cảm thấy Triệu Lực Hành đang nói dối: “Ngại quá, chúng tôi muốn nói chuyện với ông Triệu một chút, có được không?”
Nghe thấy vậy, Triệu Lực Hành vội đứng ra chặn cửa nói: “Không được, tình hình sức khỏe của cha tôi không tốt, không tiếp chuyện được.”
“Anh Triệu, mong anh thông cảm cho chúng tôi. Chuyện này rất quan trọng, chúng tôi buộc phải biết Lâm đại sư đang ở đâu. Hiện tại có lẽ chỉ có ông Triệu là người duy nhất biết điều đó, vì vậy chúng tôi muốn hỏi ông ấy một chút.” Trần Hướng Bắc nói.
Triệu Lực Hành: “Cha tôi thật sự không biết. Hiện tại ông ấy cũng đang đợi Lâm đại sư tới, vì cha tôi là học trò của Lâm đại sư, nên giây phút cuối cùng ông chỉ muốn gặp lão sư của mình thôi, xin mấy người đừng tới đây quấy rầy cha tôi nữa có được không?”
“Anh, có chuyện gì vậy?” Triệu Quần Phương từ xa đi đến, nghi hoặc hỏi.
Cô cảm thấy mấy người đàn ông to cao này không có ý tốt.
Triệu Lực Hành kể tóm tắt lại cho em gái nghe. Sau khi nghe được thân phận của đối phương, trong lòng Triệu Quần Phương vô cùng ngạc nhiên. Nhưng hiện tại, tình hình sức khỏe của cha thật sự không tốt, làm gì có sức để trả lời câu hỏi của mấy người này. Vì vậy cô cũng không đồng ý.
“Các vị không thể vào trong. Chúng tôi cũng đã nói sự thật rồi, tất cả mọi người đều không biết hiện giờ Lâm đại sư đang ở đâu.” Triệu Quần Phương nói.
Trần Hướng Bắc vẫn không tin: “Vậy thì làm phiền mọi người rồi.” Sau đó nháy mắt với mấy người bên cạnh.
“Các người muốn làm gì vậy hả?” Triệu Lực Hành kinh hãi giãy giụa, nhưng lại bị mấy người đàn ông to lớn khống chế không cử động nổi.
“Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm phiền ngài Triệu lâu đâu, chỉ hỏi mấy câu đơn giản mà thôi.” Trần Hướng Bắc nói xong đẩy cửa đi vào phòng bệnh. Lúc nhìn thấy bà Triệu ở trong phòng cũng gật đầu một cái, kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh.
Nhìn về phía giường bệnh, thấy ông Triệu vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Đây chính là viện trưởng Triệu Minh Thanh, người đã tham gia đóng góp trong việc tạo ra phương thuốc chữa trị bệnh chán ăn và bệnh máu trắng.
Nhưng dù có y thuật lợi hại, khi đến độ tuổi “đèn cạn dầu” thì cũng phải bó tay.
“Triệu lão tiên sinh, ông có nghe thấy không? Tôi là Trần Hướng Bắc đến từ Thủ Đô. Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm Lâm đại sư, ông có biết hiện tại ngài ấy đang ở đâu không?” Trần Hướng Bắc nhẹ giọng nói.
Thế nhưng Triệu Minh Thanh đang nằm trên giường bệnh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Đến mí mắt cũng không nháy một lần. Nếu không phải thấy máy đo nhịp tim ở bên cạnh vẫn còn đang hoạt động, hắn đã nghĩ Triệu lão tiên sinh đã chết rồi.