Chương 1569: Lão sư, tôi mệt
“Triệu lão tiên sinh, ông có nghe thấy tôi nói không?” Trần Hướng Bắc hỏi lại một lần nữa.
Bà Triệu đứng bên cạnh tiến lại gần nói: “Ông ấy ngủ thiếp đi rồi, anh đừng quấy rầy nữa, để ông ấy nghỉ ngơi đi.”
Trần Hướng Bắc đáp: “Tôi xin lỗi, mong bà thông cảm cho, tôi bắt buộc phải tìm cho bằng được Lâm đại sư.”
“Mời anh ra ngoài cho!” Bà Triệu nói tiếp.
Bên ngoài, mấy người Triệu Lực Hành bị không chế ấn người xuống cũng không dám lớn tiếng mắng chửi, họ sợ ảnh hưởng đến cha đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh.
Lúc này ông Mộ đến. lúc nhìn thấy mấy người Triệu Lực Hành bị nhấn xuống đất thì vội vàng chạy tới.
“Các người là ai, đang làm gì vậy hả?” Ông Mộ nghiêm giọng quát. Tại sao đám người như này lại xuất hiện ở bệnh viện? Đến khi nhìn vào trong phòng bệnh thì lại phát hiện có người đàn ông xa lạ đang ở trong đó.
Lúc này, Bà Triệu đang cố gắng nén cơn giận, nói chuyện với đối phương.
“Anh là ai?” Ông Mộ đi vào, đè giọng nói.
Trần Hướng Bắc lấy giấy tờ tùy thân ra, đưa cho lão Mộ xem.
Lúc Lão Mộ nhìn thấy tấm danh thiếp, nhíu lông mày một cái. Ông không ngờ đối phương lại là nhân vật lớn như vậy. Sau khi nghe rõ sự tình, vẫn quả quyết như cũ, nói: “Mời anh ra ngoài, đừng quấy rầy bạn của tôi nghỉ ngơi nữa.”
Trần Hướng Bắc cau mày, chuẩn bị mở miệng đáp.
“Mời anh ra ngoài cho!” Ông Mộ nghiêm giọng nói. Ông không ngờ mấy người này lại quá đáng như vậy. Biết rõ sức khỏe của người ta không tốt, đang là ngọn đèn cạn dầu vậy mà vẫn mặc kệ, cố tình xông vào. Đúng là quá đáng lắm rồi!
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh.
“Lâm đại sư ......”
Trần Hướng Bắc đang chuẩn bị tiếp tục thương lượng với ông Mộ, nghe thấy âm thanh này thì vội vàng chạy ra ngoài hành lang. Khi thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang từ xa đi tới, trong lòng thấy hơi nghi hoặc. Thế nhưng suy nghĩ một chút lại thấy hình ảnh kia rất quen thuộc, sau đó xác định chính xác đây chính là Lâm đại sư cũng chính là mục tiêu lần này của mình.
Lúc Lâm Phàm tới bệnh viện thì nhẹ thở phào một hơi. May quá, mẹ nó cuối cùng cũng đến kịp rồi.
Đây có lẽ là sinh mệnh chưa đến đường cùng, ông trời vẫn cho hắn chút mặt mũi.
Khi Lâm Phàm chuẩn bị tiến vào phòng bệnh, Trần Hướng Bắc chạy đến bên cạnh, vội vàng mở miệng nói: “Lâm đại sư, tôi ......”
Chỉ là lời còn chưa nói hết, Lâm Phàm đã đi thẳng qua trước mặt anh ta, cũng không thèm nhìn một cái, vội vàng tiến vào phòng bệnh, đi tới bên cạnh Triệu Minh Thanh.
“Lão sư... ngài tới rồi.”
Lâm Phàm cười đáp: “Ừ, tôi tới rồi! Nào, ông có thể cố gắng chống đỡ thêm được không?”
Triệu Minh Thanh cười, tựa như đã dùng toàn bộ sức lực để nói: “Có thể ......”
Nhưng đây chỉ là ý chí và suy nghĩ của Triệu Minh Thanh mà thôi, thực tế thì tình trạng cơ thể của ông đã không cho phép từ “có thể” xuất hiện rồi.
Bà Triệu chờ mong nói: “Lâm đại sư, ông ấy......”
Lâm Phàm khoát tay, nét mặt tự tin, muốn Bà Triệu đừng nói chuyện vội: “Minh Thanh, lần này ông không thể đi được rồi nha. Ông có thể kiên trì đến lúc tôi tới thì chứng minh cho điều gì đây? Có lẽ duyên phận sư đồ giữa chúng ta vẫn còn chưa kết thúc, ông thấy có đúng hay không?”
“Đúng!” Triệu Minh Thanh không nói được quá nhiều, mỗi một chữ cũng tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra.
“Lâm đại sư, mời anh đi với chúng tôi một chuyến.” Trần Hướng Bắc lập tức đi tới bên cạnh Lâm Phàm, khoác một tay lên vai Lâm Phàm.
Nhưng nháy mắt, Trần Hướng Bắc cảm thấy cơ thể mình như bay lên không trung, sau đó bay thẳng ra ngoài hành lang.
Ông Mộ đứng một bên nhìn, trong lòng không chút dao động, ông cảm thấy như sắp xảy ra một chuyện kỳ diệu nào đó.
Ông cũng không rõ vì sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy, có lẽ đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối mà ông dành cho Lâm đại sư.
Trần Hướng Bắc bị đẩy bay ra bên ngoài, ngã xuống mặt đất. Anh ta ngồi dậy nhìn vào phía trong phòng bệnh, trong lòng cũng mơ hồ không biết chuyện gì vừa xảy ra. Người bên cạnh thấy vậy định xông vào trong, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ta ngăn lại.
Sự việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, khiến anh ta không kịp phản ứng.
“Lão sư, tôi mệt quá.” Sau khi gặp được Lâm Phàm, nguyện vọng cuối cùng từ tận sâu bên trong của Triệu Minh Thanh cũng đã hoàn thành. Ý chí vẫn luôn kiên trì trước đó bắt đầu tan dần, sắp không chống đỡ được thân thể tồi tàn này nữa rồi.
“Đừng nói vậy, mệt mỏi gì chứ? Ông có biết tôi đã tốn mất bao nhiêu ngày vì chuyện này không? Tôi đã đi đến những nơi vô cùng nguy hiểm chỉ để lấy được đồ tốt về cho ông đấy. Nào, ông có muốn biết đó là đồ tốt gì không?” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Triệu Minh Thanh cười, ông cảm giác sức lực hiện tại đang cạn dần.
Nhưng khi nghe được nhưng lời này của lão sư, trong lòng cũng tò mò, vội hỏi: “Là đồ gì vậy...?”
Lâm Phàm cũng không tiếp tục đố nữa, trong lòng bàn tay có thêm một viên đan dược. Viên đan dược này không giống với các loại đan dược khác, bản thân nó tự tản ra chút sương mù màu trắng, sương mù này vẫn luôn vây quanh bao bọc toàn bộ viên đan dược, hắn nói: “Nào, ông nuốt viên đan dược này vào đi, đây chính là đồ tốt mà tôi đã nói, rất khó tìm đấy.”