Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1570 - Chương 1570 - Kiểm Tra Cái Gì?

Chương 1570 - Kiểm tra cái gì?
Chương 1570 - Kiểm tra cái gì?

Chương 1570: Kiểm tra cái gì?

“Lần này ông may mắn lắm mới có được viên đan dược này đó.”

Lúc mấy người lão Mộ nhìn thấy viên đan dược, ai ai cũng vô cùng kinh ngạc, không biết đó là cái gì.

Nhưng nếu là thứ mà Lâm đại sư tìm được thì chắc chắn sẽ không phải là đồ vật đơn giản tầm thường.

Triệu Minh Thanh ngậm lấy viên đan dược, cổ họng chuyển động nuốt một cái. Bỗng nhiên, thần sắc trở nên ngây ngốc, bản thân ông cảm thấy thân thể mình có thay đổi rất lớn.

Lâm Phàm vẫn luôn quan sát tình trạng của Triệu Minh Thanh. Sau khi đan dược tiến vào cơ thể, dược lực bắt đầu tản ra tứ phía bao phủ toàn bộ thân thể, tiến sâu vào từng khí quan.

Các bộ phận cơ thể cảm nhận được sức mạnh, ra sức hấp thu năng lượng, bắt đầu khôi phục hoạt động trở lại.

“Thần kỳ thật!” Trong lòng Lâm Phàm cũng âm thầm sợ hãi thán phục. Viên đan dược này quả thật vô cùng kỳ diệu, không thể đánh giá bằng mắt thường được.

Triệu Minh Thanh cảm nhận sự biến hóa rất rõ ràng, các cơ quan trên cơ thể bắt đầu hoạt động lại, cơ thể dần lấy lại sức sống, giọng nói cũng thay đổi, có khí lực hơn.

Lâm Phàm cười hỏi: “Thế nào? Ông cảm thấy thoải mái hơn không?”

Diện mạo bề ngoài Triệu Minh Thanh không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng cơ quan trong cơ thể lại trẻ hóa, tràn trề sức sống mãnh liệt, đủ sức tái tạo năng lượng điều khiển cơ thể.

Việc tăng tuổi thọ hóa ra chính là như thế này.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy rất thoải mái, chưa bao giờ thoải mái như lúc này.” Triệu Minh Thanh đáp. Ông biết lão sư vì mình mà luyện chế đan dược, nhưng viên đan dược này lại khác hoàn toàn với những viên đan dược mà ông đã từng nhìn thấy trước đó, sự khác biệt này đúng là quá lớn.

Lâm Phàm: “Ông cảm thấy thoải mái khỏe hơn là được rồi. Thứ đồ này rất khó tìm đấy. Cũng may vận khí của tôi tốt, tôi phải lặn xuống đáy biển sâu mấy chục ngàn mét, mất khoảng mấy ngày để tìm nguyên liệu đó, tìm đến mức ong cả đầu luôn đây này ...”

Triệu Minh Thanh nói: “Lão sư, mấy chục ngàn mét? Ngài có thể chịu được loại áp lực này sao?”

“Khụ khụ khụ.” Lâm Phàm ho khan: “Minh Thanh, lời lão sư nói học trò không được phản bác, ông không biết đạo lý này à?”

Triệu Minh Thanh cảm thấy cơ thể mình trở nên khỏe mạnh cường tráng giống như những người trẻ tuổi. Hiện tại nghe thấy lão sư nói vậy cũng vội vàng nhận sai: “Đúng, đúng, đúng! Lão sư dạy đúng lắm, là học trò sai rồi.”

“Được rồi, biết lỗi là tốt, tôi cũng không so đo với ông nữa. Về sau tôi lại đi một chuyến lên núi cao mấy chục ngàn mét, tìm thêm được một gốc Tuyết Liên Ngàn Năm. Ông không biết đâu, cây Tuyết Liên kia ....”

Ông Mộ đứng phía sau nhìn, không nhịn được bật cười thành tiếng. Lão sư chém gió không hề chớp mắt vậy mà học trò còn giả vờ lắng nghe rất chăm chú.

Một màn quái dị này khiến người xem rất bất đắc dĩ.

Nhưng nhìn tính huống hiện tại có thể thấy sức khỏe của Triệu Minh Thanh đã hồi phục trở lại thật rồi.

Sắc mặt và tinh thần như biến thành một người hoàn toàn khác. Ngay cả số với trước đây, lúc khỏe mạnh nhất cũng không có sắc mặt và tinh thần tốt như hiện tại.

Bà Triệu nhịn không được bật khóc: “Cảm ơn lão sư, cảm ơn ngài rất nhiều, cảm ơn ngài đã cố gắng cứu Minh Thanh, ....”

Lâm Phàm khoát tay: “Không cần đâu, Minh Thanh là học trò của tôi, tôi không cứu thì ai cứu? Tôi giống kiểu người sẽ đứng im để mặc ông ấy xảy ra chuyện sao?!”

Triệu Minh Thanh cảm động bật khóc. Ông có thể hiểu vì sao lão sư biến mất không rõ tung tích mấy ngày nay, chắc chắn là đã đi tìm cách để cứu ông. Có được người thầy như vậy, Triệu Minh Thanh cảm thấy bản thân mình quá hạnh phúc.

Bên ngoài phòng bệnh, mấy người Triệu Lực Hành chứng kiến sự việc trong phòng, ai ai cũng vui đến phát khóc. Trở về, cuối cùng Lâm đại sư đã trở về và cứu được cha của họ rồi.

Giọng nói trầm, tràn đầy sức mạnh đó chắc chắn không phải là giọng nói của một người có bộ dáng “đèn dầu sắp cạn” được.

......

Viện trưởng và các bác sĩ trong bệnh viện nghe được tin này cũng vội vàng chạy tới.

Khi nhìn thấy ông Triệu vốn có bộ dạng như ngọn đèn sắp tắt lại trở nên “sinh long hoạt hổ” tràn đầy sức sống, khuôn mặt ai ai cũng mơ hồ. Bọn họ thấy chuyện này không có khả năng xảy ra.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm đại sư cũng có mặt ở phòng bệnh thì trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ.

Có lẽ chuyện này là do Lâm đại sư ra tay.

Ban đầu, bọn họ còn muốn kiểm tra tổng quát sức khỏe của Triệu Minh Thanh một lần nữa, nhưng lại bị Lâm Phàm can ngăn.

Kiểm tra cái gì chứ?

Chuyện như vậy còn muốn kiểm tra cái gì? Kiểm tra để hù chết người à?

Lão sư không cho kiểm tra, Triệu Minh Thanh chắc chắn cũng thuận theo, không đồng ý kiểm tra.

Mấy người của bệnh viện cảm thấy rất tiếc. Bọn hắn biết rất rõ tài nghệ của Lâm đại sư lợi hại như thế nào, gọi là thần y cũng không đủ. Đây chính là vị thần mà giới y học bọn hắn ai ai cũng biết.

Đây là người đã đạt tới đỉnh cao trong y học Trung và Tây, cũng là người đầu tiên kết hợp hai loại y học một cách thành thạo, không ai có thể thay thế.

......

Bình Luận (0)
Comment