Chương 1571: Lâm đại sư vào bệnh viện bằng cách nào?
“Lão sư, người bên ngoài vẫn đang đợi, muốn tìm gặp ngài đó.” Triệu Minh Thanh nói: “Tôi thấy ông ta hình như rất vội.”
Lâm Phàm nhìn về người bị mình ném ra ngoài hành lang kia, nhíu mày: “Ông là người do Trịnh Trọng Sơn phái tới?”
Trần Hướng Bắc nghe vậy vội lắc đầu đáp: “Ông Trịnh không có phái tôi tới, là tôi tự mình đến đây, muốn nhờ Lâm đại sư giúp đỡ, đi cùng tôi một chuyến.”
“Tôi không đi đâu, đời này tôi không muốn có quan hệ với những người quá phức tạp. Nhưng tôi cũng đã đồng ý với Lão Trịnh rồi, người thì chắc chắn sẽ vẫn phải cứu. Thế này đi, Minh Thanh sẽ đi cùng ông một chuyến tới Thủ đô.” Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh: “Lão sư, học trò vừa mới…”
Lâm Phàm: “Cái gì mà vừa mới? Cơ thể ông hiện tại rất khỏe mạnh, cũng không cần phải nghỉ dưỡng gì cả. Ông đi một chuyến tới thủ đô với người ta là được. Nếu gặp phải chuyện không giải quyết được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ thảo luận cùng ông.”
Trần Hướng Bắc nghe thấy người đi cùng mình không phải là Lâm đại sư, vội nói: “Lâm đại sư, lần này thật sự rất cần ngài đi cùng chúng tôi.”
Lâm Phàm khoát tay: “Không cần tôi đâu, học trò của tôi có thể giải quyết được chuyện này. Ông đừng coi thường học trò của tôi. Có cộng tất cả bác sĩ bên các ông lại cũng không có cửa để so sánh với học trò của tôi, ông tin không?”
Lời nói tự tin thái quá như vậy, Triệu Minh Thanh cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Lão sư tâng bốc ông cao quá rồi.
Chính bản thân ông cũng không thấy y thuật của mình lợi hại đến thế.
Trong tình huống như vậy, chính bản thân Triệu Minh Thanh ông cũng không thể nhìn rõ được, có rất nhiều bệnh cần điều trị đều là loại bệnh nặng. Nhưng đối với ông, những bệnh có thể điều trị đều rất đơn giản, còn những bệnh không thể điều trị đều rất khó, do đó bản thân ông cũng không quá tự tin về y học của mình.
Nhưng Lâm Phàm lại nắm chắc điều đó. Nếu so sánh y thuật hiện tại của Triệu Minh Thanh với y thuật trước kia, có thể nói chính là một trời một vực.
Trước đây chỉ là một trong những bậc tiền bối lão làng trong lĩnh vực Trung y mà thôi, nhưng bây giờ đã đạt đến một lĩnh vực khác trong giới y học.
Chỉ là bản thân ông ấy không cảm giác được mà thôi.
Dù sao thì người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo, còn người trong cuộc thì luôn u mê ...
Tại cổng bệnh viện.
Phóng viên vẫn đứng đợi ở bên ngoài, bọn họ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tình trạng sức khỏe của Triệu Minh Thanh ngày càng sa sút, bọn họ còn nghe được tin từ bên phía bác sĩ rằng Triệu Minh Thanh không chống đỡ được mấy ngày nữa.
Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ chính là đến tận bây giờ Lâm đại sư vẫn chưa xuất hiện. Triệu Minh Thanh là học trò của hắn, theo lý thì hắn sẽ phải đến thăm, nhưng bọn họ đã ngồi đây đợi rất lâu rồi, ngay cả cọng lông cũng không thấy.
Dù có hóa trang đến đâu cũng không thoát khỏi ánh mắt của bọn họ, vì vậy bọn họ tin chắc rằng chỉ cần Lâm đại sư xuất hiện thì sẽ không thoát khỏi đôi mắt thần của bọn họ.
“Ra rồi, đi ra rồi ...”
Đúng lúc này, đám phóng viên phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đi ra xổng bệnh viện, bóng dáng mà bọn họ đã quen thuộc từ lâu.
“Là Lâm đại sư ...”
“Mẹ kiếp! Lâm đại sư vào đó lúc nào vậy? Hắn vào bằng cách nào chứ?”
“Không biết, có phải mấy người ngủ gật nên bỏ lỡ không vậy?”
“Không thể nào, từ lúc đến đây tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa bệnh viện, chắc chắn không thể chạy thoát khỏi con mắt của tôi được.”
Đám phóng viên đều mơ hồ không rõ nguyên nhân. Bọn họ thấy đây là chuyện không tưởng, bọn họ thân là những người có tố chất nghề nghiệp cao, sớm đã luyện được một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh, sao có thể bỏ lỡ nhân vật mấu chốt như vậy được chứ.
Thế nhưng hiện tại Lâm đại sư lại từ trong bệnh viện đi ra, điều này khiến đám phóng viên kinh hãi, không biết đầu đuôi ra sao.
Trần Hướng Bắc vẫn luôn đi theo phía sau, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Lâm Phàm.
Rõ ràng tình trạng sức khỏe của Triệu Minh Thanh sắp không trụ được nữa, nhưng bỗng nhiên lại “sinh long hoạt hổ” khỏe mạnh như thường, khiến người khác vô cùng khó tin. Chẳng lẽ y thuật của Lâm đại sư đã đạt đến mức nghịch thiên rồi sao?
Hơn nữa, ngay lúc bản thân anh ta không kịp phản ứng thì đã bị đánh bay ra ngoài hành lang, cái này càng khiến anh ta hoảng sợ hơn.
Vừa mạnh vừa thần bí, khiến người khác tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhanh, đám phóng viên chạy đến gần.
“Lâm đại sư, anh đi vào bệnh viện bằng cách nào vậy?”
Đối mặt với những câu hỏi của phóng viên, Lâm Phàm rất bình tĩnh cười nói: “Tôi tới như bình thường thôi.”
Đương nhiên, đây chỉ là lời khoác lác của Lâm Phàm mà thôi. Có nhiều phóng viên canh giữ ở cổng bệnh viện như vậy, hắn làm sao đi vào bình thường được chứ, chỉ có thể đi từ trên trời xuống thôi.