Chương 1572: Đương nhiên phải nhận
“Không thể nào! Chúng tôi đã canh giữ ở cổng bệnh viện rất lâu. Nếu anh tiến vào thì chúng tôi sao có thể không thấy được chứ!” Đám phóng viên không chấp nhận câu trả lời này.
Chẳng lẽ mắt của tất cả bọn họ đều bị mù tạm thời à?
Mẹ kiếp, nói câu này ra thì ai mà tin được.
Thế nhưng, khi tất cả bọn họ nhìn thấy Triệu Minh Thanh, ai ai cũng choáng váng.
“Trời ơi, sao lại thế này? Không phải viện trưởng Triệu không ...”
Đám phóng viên phát hiện tinh thần của Triệu Minh Thanh rất phấn chấn, sắc mặt tươi tắn, không có một chút gì giống với bộ dạng của người sắp gần đất xa trời.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Bọn họ đều muốn biết đáp án, nhưng có nghĩ đến nát óc thì bọn họ cũng không nghĩ được chuyện gì đang xảy ra trong khoảng thời gian này.
Từ bên phía bác sĩ bệnh viện, bọn họ biết được vì tuổi tác đã cao nên các chức năng cơ thể bị suy kiệt, vì vậy Triệu Minh Thanh không thể chống đỡ được bao lâu nữa, đã cách cái chết rất gần. Nhưng tình huống hiện tại lại trái ngược hoàn toàn, ai đó có thể nói cho bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra được không?
Triệu Minh Thanh cười: “Cảm ơn các bạn phóng viên đã quan tâm, tôi đã khỏe rồi.”
Đám phóng viên chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, bởi lẽ trong toàn bộ câu chuyện có quá nhiều điểm mơ hồ, đáng nghi.
“Viện trưởng Triệu, xin hỏi ông một chút. Lúc trước bác sĩ có nói rằng tình huống sức khỏe của ông rất xấu, rất nguy hiểm. Vậy ông làm thế nào để vượt qua được cửa ải này? Có phải ông được Lâm đại sư ra tay cứu chữa hay không?”
Triệu Minh Thanh nghe thấy câu hỏi này, nhịn không được nhìn về phía lão sư, tựa như muốn hỏi xem có thể nói không.
Lâm Phàm gật đầu nhẹ một cái, ra hiệu tùy ý, hắn cũng không có gì phải sợ.
Triệu Minh Thanh đã hiểu, quay lại mỉm cười với phóng viên rồi nói: “Đúng vậy, là lão sư đã cứu tôi.”
Nhóm phóng viên xôn xao. Từ tư liệu thu thập bọn họ biết được rằng, tình trạng sức khỏe của Triệu Minh Thanh rất xấu, vô cùng nghiêm trọng. Nhưng hiện tại lại rất khỏe mạnh. Vãi chưởng! Rốt cuộc Lâm đại sư dùng cách gì để cứu ông ta vậy?!
Bọn họ phát hiện Lâm đại sư thật sự rất thần bí, là một nhân vật truyền kỳ, có thể làm được nhiều chuyện mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ đừng nói là phóng viên, ngay cả Triệu Minh Thanh cũng mơ hồ không rõ.
Chính lão sư là người đã đưa cho ông một viên đan dược có tác dụng vô cùng lớn, trong lòng ông cũng rất nghi hoặc.
Nhưng ông biết, để có được viên đan dược này thì chỉ sợ lão sư cũng đã phải trải qua quá trình không dễ dàng gì. Vì vậy, trong lòng ông luôn ngập tràn sự cảm động.
“Lâm đại sư, xin hỏi anh làm thế nào để cứu viện trưởng Triệu vậy?” Phóng viên hỏi.
Đối với loại vấn đề này, Lâm Phàm cũng lười trả lời. Dù sao bản thân hắn trước kia đã làm ra quá nhiều chuyện khó tin. Nhưng phóng viên đã lên tiếng hỏi, nếu hắn không trả lời thì chắc chắn bọn họ sẽ không để yên.
“Cứu như thế nào sao? Đương nhiên là dựa vào đôi tay của tôi rồi.” Lâm Phàm cười đáp: “Được rồi, đến đây thôi nhé, tôi còn có việc quan trọng khác cần xử lý. Lần sau chúng ta lại tiếp tục thảo luận vấn đề này nhé. Học trò của tôi vừa mới hồi phục, cần phải trở về nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngại quá!”
Triệu Minh Thanh nghe thấy mấy lời này của lão sư, cũng cạn lời không biết nói gì tiếp. Nếu bọn hắn biết ông ấy vừa mới khỏe lại, không kịp nghỉ ngơi đã bị điều đi thủ đô thì.... Triệu Minh Thanh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Lão sư vội vàng cứu chữa cho hắn, còn không phải bởi vì muốn hắn làm chân chạy hay sao.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Triệu Minh Thanh mà thôi. Ông tin rằng, lão sư vẫn rất quan tâm và để ý đến mình.
Đám phóng viên vẫn muốn hỏi thêm nhiều câu nữa, nhưng Lâm Phàm thật sự không muốn nói nhiều. Hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh trở về nhà để ngủ một giấc thật ngon. Liên tục mấy ngày nay, tinh thần của hắn vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Nếu là người bình thường thì chỉ sợ đã sớm đột tử từ lâu rồi.
Làm gì có ai giống hắn, vẫn còn cố ở lại trả lời mấy câu hỏi vô bổ của đám phóng viên.
......
Đám phóng viên không hỏi thêm được gì, ai cũng thấy đáng tiếc. Nhưng không sao, bên phía bác sĩ của bệnh viện chắc chắn biết. Vì vậy, bọn họ cũng không tiếp tục đeo bám Lâm Phàm nữa. Sau khi mấy người Lâm Phàm rời đi, đám phóng viên vội vàng chạy vào bệnh viện tìm bác sĩ để moi tin.
Trên xe.
Lâm Phàm: “Minh Thanh, chuyến đi thủ đô này ông phải cố gắng hết sức đấy. Nhưng cũng đừng để bản thân chịu thiệt, cái gì nên nhận thì cứ thoải mái mà nhận.”
Triệu Minh Thanh xấu hổ đáp: “Lão sư, phải nhận thật sao?”
Lâm Phàm: “Đương nhiên, chẳng nhẽ đi về tay không à? Ông vừa mới khỏe đã phải bận rộn làm việc. Ông nói thử xem, mấy người kia nếu không đưa cho ông chút gì, cứ mặt giày như thế thì công sức của ông phải làm sao đây?”
“Vậy thì bỏ đi, tôi trở về thôi.” Triệu Minh Thanh nói.
Lâm Phàm trừng mắt: “Thế thì dẹp mọe đi!”