Chương 1576: Ôm hàng trục lợi
“Không phải cậu định cho ông ấy leo cây đó chứ?” Điền Thần Côn cười hỏi.
Lâm Phàm: “Haizz, không còn cách nào khác. Bây giờ nên giải quyết chuyện này như thế nào đây? Ôi! Nhức hết cả đầu!’
Điền Thần Côn: “Tôi cũng chịu, ai bảo cậu hứa chắc như vậy làm gì. Bây giờ tự cậu đi mà gánh vác hậu quả này. Tôi chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu thay cậu rồi đấy. Nhưng nếu thật sự phải nghiên cứu, cậu có thể bắt đầu từ căn bệnh sụt giảm trí nhớ ở người cao tuổi được không. Tôi cảm thấy gần đây đầu óc của mình cũng hơi chậm chạp, không thể suy nghĩ nhanh được.”
“Đủ rồi đấy! Lão thần côn này, tôi thấy ông ngần ấy tuổi mà vẫn không thay đổi gì hết, tôi thấy đầu óc của ông cũng chẳng khác gì trước kia cả, trời sinh đã vậy rồi!” Lâm Phàm nói.
“Làm gì có chuyện đó. Tôi nói cho cậu biết, lúc còn trẻ, đầu óc tối rất thông minh đấy. Chẳng qua bây giờ có tuổi rồi, không còn tinh anh như trước mà thôi.”
Không còn lời nào để nói.
Lâm Phàm cảm giác nói chuyện với Điền Thần Côn như nước đổ đầu vịt, cạn lời.
Trong mấy ngày tiếp theo, ngày nào Triệu Minh Thanh cũng tới, mỗi lần nói chuyện đều nhắc tới vấn đề nghiên cứu chế tạo phương thuốc.
Điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy nếu cứ tiếp tục mãi như vậy thật sự không ổn, có lẽ đã đến lúc hắn thật sự phải nghiên cứu chế tạo phương thuốc rồi?
Nhưng hắn cũng có linh cảm, nếu hắn tiếp tục nghiên cứu chế tạo, sẽ có rất nhiều người muốn hành chết hắn.
Dù sao thì việc nghiên cứu này chính là hành động chặn đường làm ăn của người khác.
......
Tại một bệnh viện nhân dân ở một thành phố nào đó.
Trong phòng bệnh.
Bác sĩ nói: “Hiện tại chúng tôi không có loại thuốc này, mấy người phải đi tìm rồi mang nó về đây để chúng tôi tiêm vào.”
Đôi vợ chồng trẻ mơ hồ hỏi lại: “Bác sĩ, bệnh viện sao lại không có loại thuốc này vậy?”
Bác sĩ: “Hết cách rồi, hiện tại bên phía bệnh viện thiếu loại thuốc này, nó rất khó mua. Bệnh viện chúng tôi trước đó cũng có một ít, nhưng đã dùng hết rồi.”
Cặp vợ chồng trẻ đưa con khoảng mấy tháng tuổi đến bệnh viện khám. Đứa bé này mắc chứng động kinh, cần phải tiêm thuốc chống co giật (ACTH) để điều trị.
“Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?!” Người mẹ trẻ lo lắng vội hỏi, họ không biết phải đi đâu để tìm loại thuốc này. Ngay cả bệnh viện cũng không có, bọn họ là người thường thì biết mua ở đâu?
Bác sĩ: “Thuốc này do bên Công ty dược phẩm số một Thượng Hải sản xuất, hai người có thể đến đó hỏi thử xem họ còn hàng hay không.”
Nghe thấy bác sĩ nói vậy, người mẹ trẻ gật đầu, sau đó vội vàng liên hệ với công ty sản xuất thuốc.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là Công ty dược phẩm số một Thượng Hải không ạ?”
“Đúng vậy, xin hỏi chị là ...?”
“À, chuyện là thế này, bé nhà tôi bị co giật, muốn mua một hộp thuốc tiêm ACTH, không biết hiện tại bên phía công ty còn hàng không ạ?”
“Là loại thuốc đó sao? Chúng tôi hết thuốc đó rồi. Sau khi sản xuất xong thì thuốc được vận chuyển đến các đại lý thuốc. Chị có thể hỏi các đại lý thuốc xem sao. Mà chị ở đâu? Tôi cho chị địa chỉ liên hệ với bên đại lý thuốc luôn nhé.”
Đôi vợ chồng trẻ không muốn nhận kết quả này. Không còn cách nào khác, họ chỉ đành xin số điện thoại và địa chỉ của bên phía đại lý thuốc.
Điện thoại kết nối.
Họ vội vàng nói rõ mục đích.
“Xin lỗi, chúng tôi đã chuyển loại thuốc này đến các bệnh viện địa phương rồi, hiện tại chỗ chúng tôi cũng không còn hàng.”
“Anh nói sao? Phía mấy người cũng không còn hàng? Chuyện này khó rồi đây. À đúng rồi, tôi cho anh địa chỉ trang web này, ở đó có bán đủ các loại thuốc, mấy người thử lên đó hỏi xem có bán không, nhưng tôi cũng không dám bảo đảm họ chắc chắn sẽ có đâu nhé. Nhưng mấy người cứ thử xem sao.”
“Được, để tôi ghi lại địa chỉ trang web đó.”
Đôi vợ chồng trẻ không ngờ loại thuốc này lại khó mua đến vậy.
Mà lúc này, người đại lý thuốc sau khi cúp điện thoại lại cười ha hả.
Loại thuốc này trước đây hoàn toàn không đáng giá, nhưng sau khi phát hiện ra nó có hiệu quả rất lớn đối với việc điều trị chứng động kinh ở trẻ nhỏ, giá của nó đã tăng lên chóng mặt.
Một hộp mười ống thuốc tiêm, mỗi ông thuốc có giá hơn bảy tệ. Sau này khi phát hiện giá của nó quá thấp, không kiếm được bao nhiêu tiền thì bọn họ bắt đầu bỏ tiền ra ôm toàn bộ hàng rồi sau đó bán trên mạng.
Đối với bọn họ, hàng nhiều như vậy, muốn mua thì mua, không mua thì biến.
Bởi ngoài chỗ bọn hắn ra, rất khó để mua được loại thuốc này từ những nơi khác.
Truy cập vào trang web, khi tìm được loại thuốc đó, đôi vợ chồng trẻ đều vô cùng vui sướng. Nhưng khi nhìn thấy giá cả thì cả hai đều hít thở không thông.
Giá ban đầu của loại thuốc này là 70 tệ một hộp, nhưng hiện tại cái giá đó đã tăng lên rất nhiều lần, là 3800 tệ một hộp.
Giá này thật sự quá cao so với mức thu nhập của đôi vợ chồng trẻ. Lương một tháng của cả hai người là năm sáu ngàn tệ, họ còn chi tiêu nhiều thứ khác. Nhưng vì đứa bé, họ chỉ đành cắn răng mua.
Nhưng trong lòng họ càng nghĩ càng thấy không đúng. Cái trang web đó thuốc gì cũng có, vậy tại sao một bệnh viện lớn như này lại không có thuốc? Rốt cuộc ai là người đứng sau những chuyện này?
Lúc gặp chuyện khó khăn, chỉ có thể tìm phóng viên, hy vọng họ giúp đỡ, cùng nhau đưa những chuyện tối tăm ra ngoài ánh sáng.