Chương 1581: Phương thuốc chữa bệnh động kinh ở trẻ em hoàn thành
“Minh Thanh, đừng nóng vội. Ông cứ trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại trở lại.” Lâm Phàm nói, chuyện này đúng là không thể vội được. Ngày mai lấy phương thuốc ra cũng không muộn. Nếu không, với tốc độ thế này thì quá là nhanh rồi, cũng sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt lắm.
Triệu Minh Thanh có chút bất đắc dĩ, nhưng lão sư đã nói rồi thì ông ấy cũng không thể làm gì nữa mà chỉ có thể gật đầu: "Đã rõ, lão sư."
Trên đường đi, Triệu Minh Thanh vẫn còn đang suy nghĩ về cách kết hợp như thế nào các dược liệu. Đến tận khi Lâm Phàm dừng xe lại, sau đó đuổi ông xuống thì ông ấy vẫn còn đang suy nghĩ về nó.
Lâm Phàm không biết nên nói gì nữa, bởi học trò của hắn như là bị tẩu hoả nhập ma.
Nhưng mà nếu một người như vậy không thể trở thành một bậc thầy trung y nổi danh thì trên đời này không ai có thể thành công rồi.
Về phần hắn, hắn sẽ trở thành người dẫn đường cho vị đại sư Trung y truyền kỳ này.
Mà hắn cũng không thèm quan tâm đến những hư danh này.
Khiêm tốn là tốt nhất.
Ngày hôm sau!
Phòng nghiên cứu.
Triệu Minh Thanh vắt óc suy nghĩ, vẫn còn đang suy xét.
Lâm Phàm nhìn thời gian một chút, cảm thấy không chênh lệch nhiều lắm thì lên tiếng: "Minh Thanh, đã có."
"A?" Triệu Minh Thanh sửng sốt một chút, không có phản ứng kịp: "Lão sư, làm sao vậy?"
“Phương thuốc đã có.” Lâm Phàm nói ra. Loại vấn đề này đối với người khác có thể khó nhưng mà đối với Lâm Phàm thì độ khó không lớn. Nhưng mà học trò của hắn suy nghĩ đã lâu như vậy mà không ra, chắc chắn ở trong lĩnh vực này ông ấy vẫn còn có chút non nớt, cần phải bồi dưỡng thêm.
Triệu Minh Thanh vẻ mặt ngưng trọng, trong nháy mắt mở ra, hưng phấn nói: "Lão sư, ngài thật sự thành công sao?"
Lâm Phàm rất bình tĩnh gật đầu: "Ừm, tôi đã suy nghĩ suốt một ngày một đêm, tối hôm qua tôi cũng không ngủ là vì chuyện này đó. Bây giờ cũng đã nghĩ ra, lần nghiên cứu này thật sự không phải người bình thường có thể làm được. Cho nên sau khoảng thời gian này tôi nhất định phải nghỉ ngơi thật dài mới được đó. Nếu không thì các tế bào não bị tiêu hao của tôi sẽ không khôi phục lại được."
Triệu Minh Thanh không quan tâm đến những điều này, điều ông ấy quan tâm nhất chính là phương thuốc có hiệu quả hay không.
"Phương thuốc của Lâm đại sư khi nào thì có? Tôi nóng lòng quá rồi."
“Vội cái gì, loại chuyện thế này, bảy tám ngày không thể thành công được."
"Không sai, Lâm đại sư đang sáng tạo kỳ tích, kỳ tích này cần phải có thời gian nhất định."
"Yên tâm, cứ từ từ chờ đợi, mỗi ngày bình luận một cái cho Lâm đại sự thêm một ít động lực."
"Bây giờ Internet vô cùng ầm ĩ. Mọi người đang đoán xem khi nào thì Lâm đại sư sẽ thành công."
"Bệnh này quá trâu bò, tôi bảo đảm hắn cả đời cũng không nghiên cứu ra thuốc được.”
"Cái tên lầu trên lăn đi, nhà của mày bị nổ tung rồi kìa."
"Chết tiệt! Nhìn Weibo của Lâm đại sư đi. Mẹ kiếp, có thuốc rồi kìa."
Ngay lập tức, vô số cư dân mạng đổ về Weibo của Lâm đại sư.
Mà những người đại lý thuốc vẫn luôn chú ý tới chuyện này. Cho nên khi họ nhìn thấy tin tức Weibo thì họ cũng đều ngây người.
Đã nghiên cứu thành công rồi sao?
Điều này làm sao có thể, đây chính là chặn đường làm ăn của họ mà.
Lúc này, trong nhóm wechat của đại lý thuốc bắt đầu có người lên tiếng mắng chửi: "Mẹ kiếp, vừa rồi tôi suýt chút nữa đàm phán được mối làm ăn hơn mấy chục ngàn. Không nghĩ tên kia vậy mà lại trả hàng, thực sự chó má mà. Tôi đã nhớ kỹ hắn, lần sau có cầu xin tôi thì tôi cũng không bán cho hắn.”
Chỉ là khó chịu còn chưa tan đi thì một câu trả lời trong nhóm đã khiến anh ta rơi vào hầm băng.
"Đừng nói là người ta cầu xin, cho dù chúng ta đi cầu xin người ta mua thì cũng không có ai mua. Lâm đại sư đã nghiên cứu ra phương thuốc và công khai trên mạng rồi kìa.”
"Cái gì?"
Lý Tú luôn nhìn chằm chằm vào Weibo của Lâm đại sư. Bởi vậy khi Weibo vừa đăng bài thì cô ấy ngay lập tức gửi một bức ảnh chụp màn hình vào trong nhóm.
"Phương thuốc đã ra, mau tranh thủ đi xem."
"Chúc Lâm đại sư một đời bình an.”
"Hình như là thuốc Trung y, bây giờ tôi sẽ đi thử ngay đây."
“Phương thuốc này thật sự có tác dụng sao?"
"Tôi tin tưởng Lâm đại sư."
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm cười ha hả. Vấn đề này chỉ là một chuyện nhỏ thôi nhưng đối với hầu hết mọi người thì họ không nghĩ như vậy.
Họ cảm thấy Lâm đại sư thực sự quá thần kỳ, bởi hắn đã làm được rất nhiều điều thần kỳ như thế.
Chúng ta có thể sống chung với chứng bệnh chán ăn.
Bệnh máu trắng cũng đã có phương thuốc điều trị.
Thế nhưng bây giờ, bệnh động kinh của trẻ em cũng đã có phương thuốc điều trị tận gốc. Bọn họ thật sự rất muốn hỏi một câu, con mẹ nó, còn có cái gì mà hắn không thể làm được không.
Đối với rất nhiều công ty dược phẩm mà nói, cái tên Lâm đại sư này không phải là người mà. Bởi nếu như tìm ra phương thuốc và điều chế ra thuốc cần rất nhiều tiền thì bọn họ còn có thể tạm chấp nhận. Thế nhưng cái tên đáng ghét này lại dùng những dược liệu rẻ tiền nhất, hơn nữa còn là những vị thuốc thông thường, không đáng bao nhiêu tiền.
Điều này khiến người ta biết sống thế nào nữa?