Chương 1582: Cậu mắc bệnh AIDS thì có thể tìm thôi
Điền Thần Côn vỗ tay: "Nhóc con cậu quá trâu bò rồi, tôi xem như chịu phục."
Cái này không phục không được, bởi những việc hắn làm thật sự không thể tưởng tượng được.
Lâm Phàm đắc ý cười nói: "Thần Côn, lời ông nói hay quá nhỉ, không phục cũng không được. Nhưng mà ông đừng có nói là lần này lại đắc tội người ta nha, ông xem Weibo thử đi, đều bị người ta uy hiếp cả rồi này.
Triệu Chung Dương nói: " Anh Lâm, cứ bình tĩnh, đây là do ảnh hưởng đến lợi ích của người ta, nên hiện tại họ tới báo thù."
Ngô U Lan lo lắng hỏi: "Chắc không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Phàm xua tay: "Không sao, những người này cũng không dám làm gì tôi, cùng lắm thì mắng chửi một trận thôi."
"Nhưng thật sự rất kỳ quái. Tại sao lần này bộ y tế không ra mặt nói chuyện?"
Hắn thật sự kinh ngạc, chẳng lẽ là vì phương thuốc lần này quá phổ thông. Dù sao thì bệnh động kinh ở trẻ em cũng không phải bệnh nan y, y thuật hiện tại vẫn có thể trị liệu được.
Có lẽ khả năng là như vậy.
Đinh đinh!
Ngay sau đó điện thoại hắn reo lên, tên người gọi hiển thị là một số lạ.
Lâm Phàm do dự một lúc, sau đó kết nối điện thoại: "Alo, ai vậy?"
"Lâm đại sư, tôi là ai không quan trọng, tôi muốn nói cho anh một chuyện."
Lâm Phàm: "Được, mời nói."
"Lần này anh đuổi tận giết tuyệt như vậy sao? Anh có biết bao nhiêu người vì anh mà chịu tổn thất nghiêm trọng hay không?" Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia điện thoại rất không tốt.
Lâm Phàm mỉm cười: "Xin lỗi, đối với việc thiệt hại nghiêm trọng của các người không có liên quan gì đến tôi. Tôi đã nói rõ trước đó là hãy tranh thủ bán thuốc với giá gốc. Thế nhưng không ai nghe vì vậy tôi không thể làm gì được. Hơn nữa, điều này đối với tôi cũng không có chút liên quan nào. Nếu không phải là do thuốc quá khó mua, mà giá chợ đen lại quá cao thì fan hâm mộ cũng không nhờ tôi ra tay giúp đỡ."
"Anh không biết anh sai ở đâu à? Anh sẽ bị báo ứng."
Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Tôi không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây. Nếu thực sự có báo ứng thì hãy để người đó đến đây đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng."
Lạch cạch!
Bên kia cúp máy.
Lâm Phàm lắc đầu, cảm thấy có chút bất lực, người gọi điện thoại này thực sự rất buồn cười.
“Ai gọi vậy?” Triệu Chung Dương hỏi.
Lâm Phàm nói: "Ai biết, có lẽ là đại lý thuốc bán hàng đội giá kia. Hiện tại thuốc này bán không được nữa liền trách tôi."
Lúc này, một cuộc gọi khác đến.
“Lâm đại sư, tôi là người phụ trách của nhà máy dược phẩm Thượng Hải số 1. Tôi khâm phục, rất khâm phục và không nghĩ tới anh sẽ nghiên cứu ra được phương thuốc.” Giọng đối phương vui vẻ giống như không có quá tức giận.
Lâm Phàm: "Ngại quá, ngại quá, chẳng qua là tùy tiện làm mà thôi."
"Lâm đại sư, về sau xin anh giơ cao đánh khẽ, bởi anh cứ như vậy thì rất ít công ty dược phẩm như chúng tôi có thể chịu đựng được."
Lâm Phàm cười nói: "Cái này làm sao có thể để cho tôi giơ cao đánh khẽ gì được chứ? Chuyện này cũng là do tôi cảm thấy thuốc này mua không dễ dàng. Mà công ty dược phẩm của các người thì quá bận rộn, cho nên tôi mới ra tay nghiên cứu một chút. Nếu như thuốc này có thể dễ dàng mua được thì tôi cũng đâu có bị điên mà đi nghiên cứu phương thuốc mới làm gì, anh nghĩ đúng không?"
"Đúng, đúng, lần này là bởi vì công ty dược phẩm của tôi cung cấp thuốc quá ít."
Lâm Phàm: "Haizz, tôi đã nói rồi. Nếu nguồn cung mà đầy đủ thì những đại lý thuốc kia làm sao có thể lợi dụng cơ hội để mà trục lợi được. Khi đó tôi cũng đâu có rảnh mà đi nghiên cứu thuốc làm gì chứ? Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây."
"Được, được."
Cúp điện thoại.
Lâm Phàm cười nói: "Mọi người xem, công ty dược phẩm bên kia sợ tôi nhìn chằm chằm và chống đối lại bọn họ nên mới gọi điện tới. Nhưng họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi làm sao có nhiều tinh lực để làm như vậy chứ?"
Triệu Chung Dương nói: "Anh Lâm, anh nói thật đi, có bệnh gì là anh không nghiên cứu ra được. Bệnh AIDS anh thấy có nắm chắc không?"
Lâm Phàm sửng sốt, lập tức tránh xa Triệu Chung Dương nói: "Cậu không bị bệnh AIDS đó chứ?"
“Không, không, làm sao có thể.” Triệu Chung Dương vội vàng xua tay nói.
Lâm Phàm vỗ vỗ ngực đáp: "Vậy là tốt rồi, chờ một ngày nào đó mà cậu thật sự mắc bệnh AIDS thì có thể lại tới tìm tôi."
"Phì! Phì! Làm sao tôi có thể có ngày đó được." Triệu Chung Dương nói.
Điền Thần Côn cười mỉa mai nói: "Cái tên như cậu thật sự rất khó nói nha, bởi vì cậu sinh hoạt quá hỗn loạn."
"Này Thần Côn, ông đi quá xa rồi đó, ông vu hãm người ta rồi đó nha. Tôi sinh hoạt hỗn loạn từ khi nào vậy?" Triệu Chung Dương phản bác lại.
Lâm Phàm ngồi đó nghịch điện thoại di động, xem cuộc tranh luận giữa hai người. Hắn cũng không tham gia vào, sau đó hắn mở Weibo, chuẩn bị tiếp tục đăng bình luận.
Khi bạn không có năng lực, cảnh báo của bạn có thể là một trò đùa đối với người khác.
Nhưng khi bạn có năng lực, người khác sẽ ghi nhớ lời nói của bạn suốt đời mà không dám quên.