Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1583 - Chương 1583 - Dạy Dương Cầm

Chương 1583 - Dạy dương cầm
Chương 1583 - Dạy dương cầm

Chương 1583: Dạy dương cầm

Lâm Phàm: "Phương thuốc điều trị chứng động kinh của trẻ em đã được nghiên cứu thành công, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì tôi sẽ sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm. Đồng thời, tất cả cư dân mạng đều có thể yêu cầu giúp đỡ, nếu có loại thuốc nào không thể mua và nó bị bán với giá cao trên thị trường chợ đen thì rất hoan nghênh mọi người đến chỗ tôi tìm sự trợ giúp. Bởi vì tôi cảm thấy với khả năng hiện tại của mình thì tôi vẫn có thể bào chế ra một số phương thuốc nhỏ, còn với bệnh nan y hay gì đó thì phải từ từ, bởi năng lực tôi chưa đủ."

"Quá đỉnh. . . ủng hộ Lâm đại sư."

"Ha ha, có lời nói này của Lâm đại sự thì tôi yên tâm rồi."VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.

"Quá tốt! Để xem trong tương lai, còn có ai dám làm liều như vậy mà bán thuốc với giá trên trời nữa không."

"Một số đại lý hoặc công ty dược phẩm thấy được lời này, chỉ sợ là bị hù chết rồi."

"Lâm đại sư, anh tự cao tự đại như vậy không sợ người khác đến báo thù sao?"

Khi một số công ty dược phẩm và đại lý thuốc nhìn thấy Weibo này, sắc mặt của họ cũng thay đổi. Họ cảm thấy cái tên Lâm đại sư này đúng là làm cho người ta vô cùng chán ghét mà.

Khi Triệu Chung Dương nhìn thấy Weibo của anh Lâm thì cậu ta cũng tỏ ra bối rối: "Anh Lâm, anh làm như vậy thật sao?"

Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, dù sao cũng không có gì để làm. Nên nghiên cứu chế tạo một chút thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì."

“Được, tôi chỉ là cảm thấy anh sẽ đắc tội nhiều người hơn đó.” Triệu Chung Dương tin chắc điều này, bởi trước đây cậu ta không thể tưởng tượng được lại có chuyện như vậy.

Lâm Phàm đối với việc này không có chút sợ hãi, đắc tội thì đắc tội thôi. Bởi dù sao hắn đã đắc tội không ít người, cho nên hắn cũng không ngại có thêm vài người.

Hai lần trước không làm tổn hại đến lợi ích của quá nhiều người nên bệnh viện bên kia mới chỉ phàn nàn một chút.

Nhưng lần này thì khác, những đại lý thuốc kia có lẽ là hận chết chính mình rồi.

Thực sự có chút sợ nha, bởi có thể một ngày nào đó sẽ bị người đánh chết mất.

Tại viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.

"Tất cả trật tự nào, bây giờ chúng ta học bài hát này." Lâm Phàm nhìn bọn nhỏ phía dưới, rất kiên nhẫn dạy dỗ.

Đồng thời các giáo viên được tuyển đi bộ ở cả hai bên hành lang để nhắc nhở bọn nhỏ.

Theo bọn họ thấy, bọn nhỏ trong viện phúc lợi này được tiếp nhận giáo dục rất cao cấp, các môn đều sẽ tiếp xúc một chút, nhất là gần đây mới mở lớp học dương cầm càng làm cho bọn họ cảm thấy kinh diễm.

(Dương cầm: piano)

Hơn nữa, lúc trước Lâm đại sư còn đàn tấu một khúc nhạc, thật sự làm cho các cô thấy kinh ngạc.

Tuy rằng họ chưa từng đến hiện trường xem người ta biểu diễn, nhưng mà theo các cô ấy thấy thì Lâm đại sư biểu diễn còn có sức hấp dẫn hơn các siêu sao quốc tế. Sức hấp dẫn này không phải dùng ngôn ngữ để hình dung, mà cần dùng nội tâm để cảm thụ.

Nhìn xem, những đứa trẻ này kể từ khi nghe qua đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi đàn dương cầm. Mỗi ngày tan học, thứ mà bọn trẻ mong đợi nhất chính là dương cầm.

Giang Tuệ nhỏ giọng trao đổi với các giáo viên khác: "Tôi cảm thấy đám nhóc này thật sự rất thông minh, học cái gì cũng vô cùng nhanh.”

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy. Với số tuổi của bọn chúng, mấy phép cộng trừ hàng trăm đã xem như rất khó, vậy mà sau khi tôi chỉ dạy bọn nhỏ một lần chúng đã hiểu hết. Chúng còn học một hiểu ba, đúng là thiên tài mà."

"Có lẽ đây chính là sự công bằng của ông trời, để cho những đứa nhỏ này có được một bộ não thông minh."

"Nhưng mà tôi cảm giác những đứa nhỏ này hình như quá thông minh rồi."

Với thực lực hiện tại của Lâm Phàm, đương nhiên nghe được các cô nói chuyện với nhau, hắn cũng cười thầm trong lòng. Đây chỉ là chuyện bình thường thôi, những đứa nhỏ này dùng Tiểu Thông Tuệ Đan có phẩm chất hoàn mỹ nên đã không phải là đám nhóc bình thường nữa rồi. Chỉ cần cho bọn chúng thời gian, cuối cùng chúng sẽ trở thành người nổi bật trong xã hội.

Đến lúc đó, Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn nổi tiếng là đã đào tạo ra vô số nhân tài hàng đầu, đây là chuyện khiến cho người ta thật sảng khoái.

Đương nhiên, hiện tại vẫn là lúc đám nhóc này cố gắng tích lũy, muốn trưởng thành thành con đại bàng tung cánh còn cần một chặng đường dài.

Một tiết học đã kết thúc.

Bọn nhỏ vô cùng hào hứng, tạm thời nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.

Nhưng hắn cũng không vội, có thời gian thì làm thôi. Hiện tại hắn đã không theo đuổi để hoàn thành nhiệm vụ bách khoa toàn thư nữa.

Hiện tại những ngày này, vẫn rất sảng khoái và thoải mái.

Viện trưởng Hoàng từ bên ngoài đi vào, đi tới bên cạnh Lâm Phàm rồi bà nhỏ giọng nói: "Lâm đại sư, bên ngoài có một đám người tới tìm cậu. ”

"Là ai?" Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.

"Không biết, hình như là mình tinh." Hoàng viện trưởng nói.

Lâm Phàm nhíu mày, độ hảo cảm của hắn với đám minh tinh không quá cao. Nhưng người ta đã tới nên đương nhiên cũng phải gặp một lần, nếu không bị người ta nói là bất lịch sự thì không hay.

Bình Luận (0)
Comment