Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1590 - Chương 1590 - Anh Lâm Đừng Hiểu Lầm

Chương 1590 - Anh Lâm đừng hiểu lầm
Chương 1590 - Anh Lâm đừng hiểu lầm

Chương 1590: Anh Lâm đừng hiểu lầm

Nhận được cuộc gọi của Lâm Phàm, trong lòng Vân Tuyết Dao cảm thấy rất ngọt ngào, có loại vui vẻ nói không nên lời.

Chủ yếu là công việc thật sự quá bận rộn, không thể bỏ mặc được. Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn đến Thượng Hải một chút để gặp mặt anh Lâm.

Lâm Phàm cười: "Vậy thì tốt rồi, tôi còn sợ quấy rầy đến cô nghỉ ngơi, dù sao nghỉ ngơi cũng là cách chăm sóc tốt nhất cho phụ nữ. Lần trước từ trở về từ Hào Giang, đến giờ tôi vẫn còn thèm món ăn vặt mà cô đã dẫn tôi đi ăn đó nha.”

Vân Tuyết Dao nói: "Anh Lâm, nếu anh muốn ăn nữa thì tôi sẽ cho người đưa qua cho anh.”

Lâm Phàm sửng sốt, đáp: "Không cần, không cần đâu, cần gì phiền phức như vậy. Nếu tôi thật sự muốn ăn thì nhất định sẽ đến Hào Giang thưởng thức món ăn nóng hổi không phải tốt hơn sao.”

Vân Tuyết Dao: "Vậy khi nào anh tới đây? Tôi đã hoàn thành công việc của tôi trước thời hạn rồi, có thể có thời gian đi khắp nơi với anh.”

"Ừm, đợi một thời gian nữa đi. Đúng rồi, lần này tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp một tay." Lâm Phàm nói thẳng đến chính sự.

Vân Tuyết Dao có chút mất hứng đáp: "Anh Lâm, anh như vậy khiến tôi không vui đấy. Không cần nói từ “nhờ” với tôi được hay không, chỉ cần là chuyện tôi làm được thì tôi nhất định sẽ làm, cho dù không làm được thì tôi cũng sẽ nghĩ cách xử lý. ”

Cô gái này nhiệt tình như vậy khiến Lâm Phàm có chút không chịu nổi, không ngờ mình lại được yêu quý như vậy.

"Là như vậy, Vương Khả Hào là bạn bè đến từ HongKong hôm nay tôi mới quen biết, đứa con trai của ông ta bị người cho vay bắt lại. Là khoản vay một trăm triệu, nếu như không trả thì phải chặt đứt hai tay, tôi thấy đây không phải là ở công ty của cô sao? Nên tôi chỉ muốn hỏi một chút xem số tiền này có thể giảm xuống hay không? Dù sao bốn mươi ba triệu tăng lên tới một trăm triệu thì đúng là có chút dọa người, còn muốn chém hai tay người ta, cũng dọa cho cha thằng nhóc sợ luôn rồi.”

"Tôi và đạo diễn Vương Khả Hào đang ăn cơm, bầu không khí bữa tiệc vốn tốt đẹp cứ như vậy biến mất, đúng là có chút đáng tiếc." Lâm Phàm cười nói.

Nhưng lúc Vân Tuyết Dao ở đầu dây bên kia nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Hình như anh Lâm đã biết chuyện gì đó rồi.

Giống một màn xấu xa bị người mình thích nhất biết được, loại cảm giác này làm cho trái tim Vân Tuyết Dao đột nhiên như ngừng lại.

Người đàn ông trung niên vẫn an tĩnh đứng bên cạnh Vân Tuyết Dao, nhìn thấy sắc mặt tiểu thư đột nhiên trắng bệch, trong lòng cả kinh, có chút không biết làm sao. Đồng thời, ông còn nhìn thấy trong hốc mắt tiểu thư ngân ngấn nước mắt.

Ông càng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Phàm phát hiện đầu dây bên kia không có tiếng động, không khỏi có chút nghi hoặc: "Tuyết Dao, cô có còn nghe không? Nếu thực sự khó xử thì không sao đâu.”

"Không phải." Giọng nói cô có chút nghẹn ngào.

Lâm Phàm sửng sốt: "Tuyết Dao, cô làm sao vậy?”

"Anh Lâm, anh đừng hiểu lầm, chuyện… chuyện này tôi thực sự không biết, tôi không phải là loại người như vậy.” Vân Tuyết Dao nói chuyện có chút kỳ lạ, làm cho hắn không hiểu lắm.

"Tuyết Dao, cô làm sao vậy, tôi không nói cô là loại đó mà.” Lâm Phàm có chút khó hiểu, cũng không biết Vân Tuyết Dao đang nói cái gì.

Đột nhiên!

Lâm Phàm phản ứng lại, sau đó vội vàng an ủi nói: "Tuyết Dao à, tôi không nói cô là loại người đó mà. Mỗi nơi đều có quy củ riêng, chỉ là lãi suất thấp hơn một chút, tiền đã vay họ nhất định sẽ trả.”

"Anh Lâm, tôi không phải loại người này." Vân Tuyết Dao nói, tuy rằng cô sẽ không lưu tình trước mấy chuyện này, thế nhưng cô cũng không muốn để cho người mình thích biết mình vẫn luôn đối mặt với những chuyện này.

"Tôi biết mà, cô đừng kích động." Lâm Phàm nói.

Vân Tuyết Dao: "Anh Lâm, bây giờ tôi đi giải quyết một chút, đợi lát sẽ gọi điện thoại cho anh. ”

......

Lâm Phàm nghe thấy tiếng máy bận ở đầu dây bên kia, có chút bất đắc dĩ, hình như hắn cũng chưa nói gì nhiều về chuyện này mà.

Vương Khả Hào khẩn trương hỏi: "Lâm đại sư, có được không?”

"Hẳn là có thể được, cứ chờ một chút." Lâm Phàm nói.

Sau khi Vân Tuyết Dao cúp điện thoại, cơ thể thả lỏng, phảng phất như là bí mật của mình bị nhìn thấu. Cô đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra bên ngoài.

"Tiểu thư..." Người đàn ông vội vàng tiến lên, muốn hỏi cô rốt cuộc làm sao vậy.

"Cút.”

Chỉ là lời này còn chưa nói ra miệng, đã bị Vân Tuyết Dao mắng trở về.

Trong văn phòng.

Anh Quân nhìn Vương Văn, nói: "Ông già nhà cậu thật đúng là có biện pháp nha, lại tìm người giúp cậu như vậy. Thế nhưng ở chỗ này, ai tới cũng vô dụng. ”

Ầm!

Cửa văn phòng bị người ta đá văng ra, anh Quân vốn định nổi giận, nhưng nhìn thấy người tới, nhất thời cung kính nói: "Tiểu thư, sao cô lại tới đây?”

Bốp bốp!

Vân Tuyết Dao tiến lên, tát anh Quân hai cái.

Mà anh Quân cúi đầu chịu đựng, không có bất kỳ oán hận hay khó hiểu nào, đám đàn em xung quanh thở cũng không dám thở mạnh.

Bình Luận (0)
Comment