Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1593 - Chương 1593 - Giải Nobel Y Học

Chương 1593 - Giải Nobel Y học
Chương 1593 - Giải Nobel Y học

Chương 1593: Giải Nobel Y học

"Haizz, nói cho cùng vẫn phải trách tôi, nếu không phải trước kia tôi dẫn nó đi Hào Giang thì cũng sẽ không để cho nó dính vào những thứ này. Mấy năm nay tôi cũng đã phải trả cho nó không ít tiền, chỉ là không nghĩ tới lần này lại mượn nhiều như vậy." Vương Khả Hào cũng cảm thán nói.

Lãi suất bên đó rất cao là chuyện công khai rõ ràng, mỗi người trước khi vay đều có tính toán trong lòng. Đồng thời bên đó cũng tuyệt đối sẽ không cho người không có năng lực trả nợ vay.

Dù sao đối phương cũng phải kiếm tiền, bạn không trả nổi, cho bạn mượn làm gì?

Trước kia nếu không trả chính là chết, quả thực bây giờ đã có thay đổi to lớn, dù sao muốn mạng người làm gì chứ?

Nhưng đối phương nguyện ý cho con trai ông ta mượn, cũng là do mấy năm nay ông ta quay được không ít phim bán chạy, tiền bạc tích lũy cũng không ít, nên khiến người ta tín nhiệm.

Lâm Phàm nhìn vẻ mặt âm trầm của Vương Khả Hào, hắn an ủi: "Đạo diễn Vương cứ nghĩ thoáng chút, để cậu ấy sửa lại từ đầu là được mà, ít nhất không dính vào ma túy là tốt lắm rồi.”

Vương Khả Hào gật đầu đáp: "Cái này cũng đúng.”

Lý Mãnh Hoa nghi hoặc hỏi: "Lâm đại sư, người bạn này của cậu là người Hào Giang sao? Lại có năng lượng lớn như vậy.”

Lâm Phàm cười cười: "Là người Hào Giang, nhưng cũng không phải năng lực lớn, mà vừa vặn sản nghiệp kia chính là do cô ấy tiếp quản.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Vương Khả Hào đều thay đổi.

Họ không cần hỏi nhiều như vậy, trong lòng bọn họ đã biết.

Vĩnh Lợi Hòa là sản nghiệp của gia tộc nào ở Hào Giang? Ngoại trừ nhà họ Vân thì còn có thể là ai.

Gia chủ của Vân gia kia ở Hào Giang là nhân vật truyền kỳ, không thể chọc vào.

"Được rồi, ăn cơm đi, nhưng mà đạo diễn Vương này, số tiền đã vay vẫn phải trả đấy nhé." Lâm Phàm dặn dò một tiếng, dù sao số tiền này cũng đã thua, Vân Tuyết Dao sẽ không mở miệng với hắn chuyện này, như vậy cuối cùng một mình cô ấy sẽ phải bù vào.

Dù sao sản nghiệp này mặc dù là cô ấy quản lý, nhưng cũng không phải của cô ấy, mà là của toàn bộ người nhà họ Vân.

"Yên tâm, yên tâm, điểm này tôi vẫn biết." Vương Khả Hào cam đoan nói.

Trong mắt Lâm Phàm, hắn đã tìm Vân Tuyết Dao nhờ giúp đỡ mà còn muốn người ta tự mình trả tiền thì chuyện này có chút khó nói. Cho dù đối phương không nhắc câu nào, cũng sẽ không có một câu oán hận, nhưng hắn cũng không phải loại người này.

"Ăn cơm, ăn cơm thôi." Lâm Phàm cười nói: "Vừa rồi chúng ta đã nói đến đâu rồi?”

Vương Khả Hào cũng không nghĩ nhiều như vậy, tuy rằng bốn mươi ba triệu vẫn rất nhiều nhưng cũng không phải không có, đối với đạo diễn lớn như ông ta thì vẫn rất dễ dàng lấy ra được.

Đồng thời ông ta cảm thấy lần này tới Thượng Hải thật sự có ích, có thể quen biết nhân vật như Lâm đại sư, đối với chuyện sau này cũng có trợ giúp thật lớn.

Sau khi ăn xong bữa cơm, bọn họ đương nhiên là đi hát, Liễu Nhiếp an bài mọi thứ rất tốt. Tuy rằng ngoài miệng cô trêu chọc với Lâm Phàm, nhưng việc nên làm thì cô vẫn làm rất hoàn mỹ.

Ngày hôm sau!

Tại phố Vân Lý.

Lâm Phàm nằm trên ghế, hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, ngoại trừ hắn và Chu Hạ Quân ra thì những người còn lại đều uống say mèm, cuối cùng vẫn để Liễu Nhiếp gọi một vài nhân viên công tác tới đưa người về.

Đinh đinh.

Cuộc gọi được kết nối.

Vương Khả Hào: "Lâm đại sư, tối hôm qua làm phiền cậu rồi, tôi uống quá nhiều nên thất thố.”

Lâm Phàm cười nói: "Không có gì, uống rượu phải như vậy, vui vẻ là được rồi.”

Vương Khả Hào đáp: "Chuyện tối hôm qua, thật đúng là chưa cảm ơn cậu thật tốt.”

"Không vội, dù sao trong khoảng thời gian này mọi người cũng ở Thượng Hải, có cơ hội thì lại tụ tập với nhau. Nếu như gặp phải chuyện gì có thể liên hệ với tôi, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.”

"Cảm ơn cậu."

Bọn họ trò chuyện một vài câu rồi cúp máy.

Điền Thần Côn hâm mộ nói: "Tối hôm qua lại đi xõa à?”

Lâm Phàm nở nụ cười, đáp: "Xõa thì không có, chỉ là có mấy vị khách tới, mời tôi ăn một bữa cơm thôi.”

"Tôi thấy mấy vị khách này cũng không tầm thường nha." Điền Thần Côn nói.

Lâm Phàm: "Xem như không tầm thường đi, bọn họ tới đi từ HongKong tới tìm tôi, cũng không thể không nể mặt được chứ?”

Lúc này, Triệu Chung Dương cầm điện thoại di động đi tới: "Anh Lâm, anh xem tin tức trên mạng này, đều đang thảo luận về anh đó.”

Lâm Phàm sửng sốt, hỏi: "Thảo luận về tôi? Bàn tán tôi làm gì, hình như gần đây tôi có làm chuyện gì đâu.”

"Không phải, anh xem cái này đi." Triệu Chung Dương nói.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua, hóa ra là một chủ đề trên weibo.

"Giải Nobel Y học năm nay liệu có Lâm đại sư không?"

Đề tài này có chút kỳ lạ, hình như chỉ trong một đêm đã bùng nổ, số người tham gia phỏng đoán đã đạt tới hơn ba trăm ngàn người.

Triệu Chung Dương nói: "Trước kia loại chuyện này cũng không được cư dân mạng chú ý, không nghĩ tới năm nay có nhiều người quan tâm đến như vậy.”

Ngô U Lan cười nói: "Tôi nghĩ vẫn là do anh Lâm nghiên cứu chế tạo phương thuốc bệnh máu trắng nên đã thu hút sự chú ý của những người quan tâm, cho nên mới có cuộc bỏ phiếu này.”

Triệu Chung Dương nói: "Dù sao cho tới nay hình như chúng ta chưa từng có người nhận loại giải thưởng này, cho dù có thì cũng đã rất lâu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment