Chương 1605: Vị này là Lâm đại sư???
Mấy ngày sau.
Trên phố Vân Lý.
Một đám người đáng lẽ không xuất hiện nhất lại đến đây.
Đồng thời cũng có không ít phóng viên đi theo.
Chủ tịch quỹ Nobel là Edward nhìn tình huống trước mắt, trong nhất thời cũng có chút ngây người, sau đó thì hỏi thăm nhân viên bên cạnh.
“Vị đại sư trung y kia chính là ở đây nghiên cứu ra thuốc sao?” Ông ta có chút không tin lắm, bởi vì nơi này ông ta thấy càng giống một con phố thương mại hơn.
Một nơi ầm ĩ như vậy làm sao có thể tiến hành nghiên cứu được đây?
Nhân viên kia mặc dù là người Hoa nhưng mà vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, cũng không biết tình huống ở trong đó. Nhưng mà căn cứ vào điều tra thì mọi chuyện đúng là như thế, sau đó gật đầu.
“Chính là chỗ này.” Anh ta khẳng định nói.
Edward không nói thêm gì nữa, trong lòng vẫn là rất nghi hoặc.
Các phóng viên đi theo ở xung quanh nghe thấy hai người thảo luận, kém chút nhịn không được cười ra tiếng.
Nghiên cứu sao?
Cái này còn nghiên cứu cái khỉ gì, ở đây vốn chính là phố buôn bán, hơn nữa Lâm đại sư ở đây là để bán bánh kếp mà.
Sau đó, Edward phát hiện ở đây có rất nhiều người đang xếp hàng một hàng dài đến tận đầu đường.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Edward hỏi.
Nhân viên kia cũng không quá hiểu rõ, anh ta cũng không phải người ở chỗ này, làm sao biết những người này đang làm gì?
Thế nhưng các phóng viên lại phát huy trọn vẹn nghĩa vụ, rất tốt bụng đi giải thích nghi hoặc trong lòng hai người kia, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Edward, những người này ở đây là đang chờ Lâm đại sư.”
Edward nghe xong, lập tức hiểu rõ, đáp: “Thì ra là thế, Lâm đại sư có thể có được y thuật như vậy, cũng không trầm mê bên trong phòng nghiên cứu. Còn có thể đi ra giúp mọi người chữa bệnh như vậy, đích thật là một người đáng kính nể.”
Các phóng viên nghe xong thì lúng túng cười, cũng không nói thêm cái gì. Mặc kệ vị chủ tịch này muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, ngược lại đợi một tí nữa là có thể nhìn thấy Lâm đại sư rồi.
Chỉ là hy vọng đến lúc đó đừng có ở tại chỗ kích động quá mức là được rồi.
Đám đông dân chúng đang đứng xếp hàng, nhìn thấy lại có phóng viên tới thì tất cả mọi người đều rất nghi hoặc.
“Ê mấy người xem kìa, những người này lại tới đây làm cái gì vậy. Sao tôi cảm giác đám phóng xuất hiện bên cạnh Lâm đại sư tần suất ngày càng nhiều vậy?"
“Không biết nữa, đáng sợ, thật là đáng sợ. Tôi thấy, về sau nếu bản thân có oan ức gì, muốn tìm phóng viên nhưng lại tìm không được thì không bằng cứ bám lấy Lâm đại sư. Nói không chừng không được bao lâu thì có phóng viên đến.”
“Hơn nữa mấy phóng viên tới cũng đều là phóng viên của tòa soạn báo lớn, so với mấy phóng viên ít tiếng tăm kia còn lợi hại hơn nhiều.”
“Các người nhìn người nước ngoài kia kìa, có vẻ không tầm thường đâu nha.”
Đám người nhỏ giọng thảo luận, bọn họ tới đây xếp hàng, đối với việc mua được bánh vốn không ôm ấp bất kỳ ý tưởng gì, cũng chỉ đến để cảm thụ một chút không khí xếp hàng mà thôi.
Hơn nữa nếu như vận khí tốt, đột nhiên mua được, vậy cái này không phải là miếng bánh rơi từ trên trời xuống theo nghĩa đen rồi sao.
Bây giờ, có phóng viên tới, trong lòng bọn họ lại càng thêm phần hiếu kỳ.
Đợi lát nữa là có thể nhìn thấy vị đại sư Trung y đã chữa khỏi bệnh máu trắng, trong lòng Edward cũng có chút mong đợi. Đối mặt với nhà khoa học chân chính, ông ta vẫn sẽ luôn biểu hiện ra ngoài một mặt tốt nhất của chính mình.
Dù sao đây cũng là cách thể hiện sự tôn kính cao nhất đối với nhà khoa học.
Đột nhiên!
Khi nghe được tiếng nói ở hiện trường, cả người ông ta ngây tại chỗ.
“Mọi người đừng nóng vội, mỗi ngày chỉ có mười phần bánh kếp, nếu không muốn xếp hàng thì phải xem tờ hướng dẫn dán ở trên tường, có hứng thú thì nhìn một chút nha.” Lâm Phàm thuần thục làm bánh kếp, một mùi thơm phát tán trong quầy hàng khiến cho đám dân chúng đang xếp hàng cồn cào ruột gan.
Lúc này, Lâm Phàm cũng nhìn thấy phóng viên, trong lòng hơi nghi hoặc, không biết những phóng viên này lại tới làm cái gì. Nhưng mà bây giờ hắn vẫn còn đang bận rộn không ngơi tay được, lập tức vẫy tay nói: “Phiền phức các vị đứng chờ một chút, đợi tôi làm bánh xong sẽ ra ngay.”
Edward nhìn thấy cảnh này có chút không hiểu, sau đó dò hỏi: “Vị này chính là đại sư Trung y Lâm Phàm sao?”
Giọng điệu của ông ta có chút không dám tin, bởi vì người này và vị đại sư ông ta luôn tưởng tượng trong đầu là khác nhau một trời một vực.
Các phóng viên gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây chính là Lâm đại sư, nhưng mà có thể phải chờ một chút, Lâm đại sư đang bán bánh kếp, đợi lát nữa là có thể nói chuyện được rồi.”
“Nhưng mà cũng không thể không nói, bánh kếp mà Lâm đại sư làm có thể nói là mỹ vị nhân gian, ăn qua một lần là không thể cưỡng lại, muốn ăn thêm lần hai.”
Edward chấn kinh, thậm chí có chút nói năng lộn xộn, cũng không biết nên nói cái gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía phóng viên.