Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1606 - Chương 1606 - Không Giống Một Nhà Nghiên Cứu Khoa Học Gì Cả

Chương 1606 - Không giống một nhà nghiên cứu khoa học gì cả
Chương 1606 - Không giống một nhà nghiên cứu khoa học gì cả

Chương 1606: Không giống một nhà nghiên cứu khoa học gì cả

“Lâm đại sư không phải là đại sư Trung y sao? Tại sao. . . .tình huống này......”

Các phóng viên gật đầu, nói: “Đúng vậy, là đại sư Trung y, nhưng mà nghề chính của Lâm đại sư là bán kếp mà, nghề phụ mới là Trung y.”

Nghe nói như thế, Edward lập tức trợn tròn mắt.

Phóng viên vừa mới nói cái gì cơ?

Nghề chính là bán bánh, nghề phụ mới là đại sư Trung y…

Nhà khoa học?

Cái này.......

Cũng không lâu lắm, Lâm Phàm cuối cùng cũng làm xong cái bánh cuối cùng, hắn cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau tay một chút rồi hướng về các phóng viên gật đầu một cái, ra hiệu bọn họ đến đây.

Những dân chúng đứng xếp hàng cuối cùng không nhận được bánh, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, không có mấy mắn mua được bánh rồi.

Thế nhưng tình huống bây giờ ngược lại khiến cho bọn họ rất hiếu kỳ, không biết những người này lại tới làm gì. Bọn họ biết, mỗi lần có phóng viên tới là chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Dưới sự ủng hộ của phóng viên, Edward buồn bã đi tới.

Phóng viên, nói: “Lâm đại sư, vị này là Chủ tịch quỹ Nobel, ngài Edward. Lần này ngài ấy từ Thụy Điển tới đây chính là để trao giải cho anh .”

Lâm Phàm nghe xong, hơi kinh ngạc, không nghĩ tới người ta sẽ đích thân tới, sau đó đưa tay ra cười nói: “Xin chào......”

Edward đang kinh ngạc, khi phát hiện đối phương đưa tay ra, ông ta mới hoàn hồn phản ứng lại, nói: “Xin chào, Lâm đại sư.”

Nhơn nhớt, có mùi hành hăng hắt.

Đây là cảm giác đầu tiên của Edward.

Ông ta tìm đủ loại lý do để khiến cho mình biểu hiện ra vẻ bình thường trước mặt vị này.

Tỉ như, các nhà khoa học đều có phong cách hành sự quái dị.

Cũng tỷ như vị trước mắt này là đại sư Trung y, nhưng lại đang làm một việc yêu thích sau khi kết thúc nghiên cứu là bán bánh kếp vậy.

Khi đám dân chúng hóng hớt xung quanh nghe được mấy câu hai người nói với nhau, cũng cảm thấy choáng váng.

Bọn họ không nghĩ tới người của quỹ Nobel vậy mà lại tự mình đến Thượng Hải trao giải cho Lâm đại sư. Chuyện này theo bọn họ thấy thì quả thật là một sự kiện lớn.

Giờ khắc này, không ít người lấy điện thoại di động ra quay quay chụp chụp, muốn gửi đến vòng bạn bè.

Sau khi nói xong mấy lời chào hỏi này, Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì với người ta nữa.

Xin chào?

Tôi rất khỏe.

Sau đó nên nói cái gì đây?

Edward cũng là hơi im lặng,, không nghĩ tới đối phương cũng không chủ động nói chuyện với mình, cuối cùng không có cách nào ông ta chỉ có thể chủ động mở miệng.

“Lâm đại sư, thực sự xin lỗi, bởi vì do chúng tôi không có điều tra kỹ càng nên đã có những đánh giá không công bằng đối với anh. Hy vọng anh có thể tha thứ sai lầm này của quỹ Nobel chúng tôi.” Edward thành khẩn nói.

“Nào có, không có việc gì đâu.” Lâm Phàm cười nói, ngược lại hắn cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, sau đó vẫy tay, nói: “Vào trong rồi hẵng nói đi.”

Trong tiệm cũng không lớn, nhưng mà cũng may đã trang trí lại một lần, nhìn chung vẫn là không tệ .

Edward nhìn hiểu Hán ngữ, nhìn thấy trên tường treo những tờ giấy khen thưởng như vậy thì cũng rất ngạc nhiên, rất nhiều giấy khen công dân tốt, còn có cờ thi đua nữa.

Những giấy khen này ở văn phòng của các nhà khoa học khác ông ta cũng nhìn qua không ít, nhưng mà số đông cũng là giấy khen thưởng trong lĩnh vực khoa học, rất ít nhìn thấy những giấy khen như ở đây.

Ông ta cảm thấy vị Lâm đại sư này so với các nhà khoa học khác thì không giống nhau.

Edward chỉ vào những giấy khen công dân tốt trên tường, nói: “Lâm đại sư, những giấy khen công dân tốt này của anh là sao được tặng vậy?”

Sau khi ngồi xuống, Edward liền hỏi, ông ta rất là hiếu kỳ đối với mấy cái giấy khen này.

Ông ta thấy, một nhà khoa học có thể có giấy khen kiểu này thì quả thực khiến người ta rất hiếu kỳ.

Lâm Phàm cười nói, đối với mấy cái giấy khen công dân tốt này hắn rất là để ý, sau đó chỉ vào một cái trong đó nói: “Đây là khi tôi bắt được đám buôn người mà được chính phủ tặng.”

“Còn đây là lúc tôi bắt được bọn buôn ma túy.”

“Cái này. . . . .”

Mỗi một sự việc phía sau những giấy khen hắn đều thuộc như lòng bàn tay, thậm chí ghi nhớ trong lòng, mỗi lần nói là một lần hồi tưởng.

Thế nhưng đối với Edward mà nói, chuyện mà Lâm Phàm nói tới tựa như tuyển tập chuyện Ngàn Lẻ Một Đêm, khiến cho người ta có chút trợn tròn mắt.

Những chuyện này hình như chẳng mấy liên quan tới thân phận một nhà khoa học cho lắm. Căn bản thì đây chính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bắt được kẻ buôn người!

Tóm được lũ buôn ma túy!

Còn bắt trộm nữa chứ!

Những chuyện giật gân cứ nối tiếp nhau, có chút khiến cho người ta không thể tiêu hóa được.

Các phóng viên bao vây lại trước cửa hàng.

Lâm Phàm cùng Chủ tịch quỹ Nobel Edward, xem như đây là lần đầu gặp mặt, hai người mặc dù không biết nhưng mà chủ đề nói chuyện vẫn là rất tùy hứng.

Đồng thời đối với các phóng viên mà nói, chuyện Lâm đại sư cùng Edward gặp mặt nói chuyện với nhau là một sự kiện lớn, đây cũng là một loại chuyện mang tính chất khai sáng.

Bình Luận (0)
Comment