Chương 1607: Xem một chút
Edward, nói: “Lâm đại sư, cảm ơn anh vì đã mang đến cống hiến to lớn dành cho giới y học, giải Nobel y học này trao cho anh là hoàn toàn xứng đáng."
Lâm Phàm cười đáp lại: “Đây cũng chỉ là cứu những công dân bình thường, giúp họ có thể thoát khỏi bệnh hiểm nghèo mà thôi.”
Edward đối với nhà khoa học đã cống hiến cho thế giới đều vô cùng tôn kính, càng không có sự phân biệt đối xử với người ngoại quốc, với ông ta mà nói thì chỉ cần là nhà khoa học chân chính, đều xứng đáng để người khác tôn kính.
Ông biết khi nghiên cứu chế tạo một thứ thành quả nào đó, mỗi vị nhà khoa học đều phải chịu sự cô độc và đau đớn mà người bình thường khó mà chịu được.
Bên cạnh đó, một số thí nghiệm rất có thể phải lặp lại mấy trăm lần thậm chí hơn ngàn lần, cuối cùng mới có thể cho ra được hướng nghiên cứu có đúng hay không.
Edward, nói: “Trung y là y học truyền thống của Trung Quốc, nhưng mà hiện tại trên quốc tế thì Trung y cũng không phải là được chào đón. Anh là đại sư chân chính của giới Trung y, có thể nói cho tôi biết anh vẫn cố gắng ở trong giới này là bởi vì cái gì hay không?”
Lâm Phàm không muốn cùng đối phương nói những chuyện này, nhưng mà người ta đã hỏi thăm, tất nhiên là cần phải nói chuyện hòa hảo rồi .
“Khó khăn lắm, Trung y không giống như là Tây y, có số liệu cố định và tình huống tham khảo, mà phải cần kinh nghiệm dày dặn mới chèo chống được, cho nên là cất bước đã khó khăn, càng về sau thì càng thêm khó khăn.” Lâm Phàm nói.
Edward lại hỏi thêm nhiều vấn đề, đối với y học Trung y này ông ta tất nhiên là biết. Nhưng mà đối với sự hiệu quả của nó cũng không phải quá xem trọng. Nhưng phương thuốc trị bệnh máu trắng lần này đã hoàn toàn thay đổi được ánh mắt của ông ta đối với môn y học này.
Lâm Phàm vốn chỉ nghĩ nói đơn giản vài câu rồi đuổi người ta đi, thế nhưng về sau lại không biết phải làm gì mới đuổi người này đi được.
“Chủ tịch Edward, tôi không cần động với cơ thể của ông cũng có thể đoán được tình trạng của cơ thể ông, ông có tin hay không?” Lâm Phàm nói.
Edward nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó lắc đầu, đáp: “Tôi không tin.”
Các phóng viên đang đứng một bên nghe được Lâm đại sư nói lời này thì lập tức vô cùng hứng thú. Bọn họ biết Lâm đại sư là muốn chuẩn bị trổ tài đây mà, trong lòng bắt đầu kích động dần lên thế nhưng vẫn một mực duy trì cho hiện trường yên tĩnh.
Bọn họ muốn lẳng lặng nhìn Lâm đại sư trổ tài.
“Được, vậy ông ngồi xuống, tôi dùng mắt nhìn.” Lâm Phàm cười nói, sau đó nhìn Edward, trên dưới đánh giá một phen, nói: “Ông đang mang một cơn tức tương đối nặng trong người.”
Edward mặt không biểu tình, trong lòng còn có chút không tin lắm, cảm giác cái này quá nguy hiểm .
“Ông đang mắc bệnh trĩ.”
Sặc sặc!
Có các phóng viên không nhịn nổi, kém chút nữa là phun máu ra ngoài.
Trong lòng cũng dậy lên vô số phong ba, Lâm đại sư có thể nghiêm túc một chút có được hay không, loại chuyện này cũng nói ra ngoài được, cho người ta một chút mặt mũi có được hay không.
Sắc mặt Edward hơi thấy đổi, hiển nhiên là bị Lâm Phàm nói trúng tim đen. Nhưng mà loại tình huống này cũng không phải là chuyện gì đặc biệt không thể nhìn thấu. Bởi vì khi ông ngồi ở trên ghế sofa vẫn luôn di chuyển mông, hiển nhiên là đang không thoải mái. Nếu như là một vị chuyên gia am hiểu quan sát hành vi thì có lẽ cũng có thể phán đoán ra được.
Lâm Phàm cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục nói: “Nhìn sắc mặt ông, chân trái của đã từng nhận qua tổn thương, đến lúc thời tiết rét lạnh thì đều có cảm giác đau đớn, nhưng mà xem ra ông chăm sóc bản thân cũng không tệ, loại này đau đớn cũng không tính là cái gì.”
Sắc mặt Edward đột nhiên thay đổi, bởi vì chuyện này ngoại trừ người nhà của ông ta ra thì thật sự không có người khác biết.
Nhưng cũng không đợi Edward nói thêm cái gì, Lâm Phàm lại tiếp tục mở miệng nói.
“Edward tiên sinh, tôi khuyên ông đi kiểm tra thân thể một chút, bởi vì chức năng gan của ông có thể xem là không được tốt lắm.”
“Ông còn có chút bị cao huyết áp, mặc dù không phải quá cao thế nhưng so với người bình thường thì vẫn là bị vượt chỉ tiêu đó nha.”
“. . . . . .”
Lâm Phàm dường như là nhìn thấu cả cơ thể của Edward, ở trong mắt không có thứ gì có thể ẩn giấu được, cho dù là một chút vấn đề nhỏ thì đều có thể bị nói ra.
Giờ khắc này, không chỉ có là Edward sửng sốt.
Kể cả các phóng viên cũng có chút kinh ngạc, không biết những chuyện Lâm đại sư nói đến cùng là thật hay giả.
Nhưng nhìn dáng vẻ thì hình như là thật.
Lạch cạch!
Lâm Phàm vỗ tay, nói: “Tốt, không nói nữa, những chuyện nên nói đều đã nói rồi, còn một chút vấn đề nhỏ khác cũng không phải là vấn đề, thân thể sẽ chậm rãi tự chữa trị.”
Chỉ là hắn phát hiện Edward trước mắt một mực ngây người ở đó, giống như đã lâm vào trong trầm tư gì rồi.
“Edward tiên sinh, ông không sao chứ?” Lâm Phàm đưa tay ra, quơ quơ trước mặt Edward.