Chương 1608: Cúp thưởng này ở đâu ra
Lúc này.
Edward đột nhiên phản ứng lại, cả người cũng không dám tin mà đứng thẳng lên, trong mắt lập lòe vẻ khiếp sợ.
“ Làm sao anh biết?” Edward thật sự không thể tin được, những bệnh trạng này đến cùng là làm thế nào có thể nhìn ra được.
Ông ta rất coi trọng cơ thể mình, bởi vậy thường xuyên kiểm tra. Những vấn đề kia trên cơ thể mình trong lòng ông ta cũng biết. Những vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới sức khỏe, lúc kiểm tra thì cũng đã được báo cáo lại. Nhưng bây giờ đối phương chỉ vẻn vẹn nhìn một cái thì đã có thể nói ra hết thảy những bệnh trạng, quả thức khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Đối với trường hợp của Lâm Phàm, chắc chắn trên thế giới tìm không tìm thấy người thứ hai có thể làm được. Người không cần đối tượng nói mà cũng có thể nhìn ra thì có lẽ cũng có, nhưng mà tuyệt đối không thể làm như Lâm Phàm, nhìn một cái đã nhìn ra toàn diện như vậy.
Lâm Phàm cười nói: “Edward tiên sinh, đây không phải là làm sao mà biết được, mà phải nói là tôi chỉ cần nhìn ông thì đã có thể thấy."
Edward: “Cái này. . . . . .”
Lâm Phàm giơ tay lên, lộ ra vẻ đây chỉ là một chuyện hết sức đơn giản, rồi nói: “Kỳ thực đây cũng không phải là kỹ năng mà mỗi vị trung y đều biết, cần phải có y thuật ở một mức độ nhất định thì mới làm được thế này.”
“Đúng là được ở rộng tầm mắt.” Edward nói, ra là như thế, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ông ta tuyệt đối sẽ không tin.
Bởi vậy, đối với Trung y ông ta dần dần thay đổi góc nhìn, cảm giác môn học này không giống như trước đây mà ông vẫn tưởng.
Có lẽ, Trung y thực sự là một môn thần kỳ y học, chỉ là yêu cầu của nó thật sự là quá cao mà thôi.
Thời gian hai người Edward và Lâm Phàm trao đổi không nhiều, nhưng đối với Edward mà nói như là được mở rộng tầm mắt. Một chút thành kiến trước đó với môn trung y này cũng dần dần tiêu tán.
Đương nhiên, cuối cùng dưới ống kính phóng viên, hai người chụp ảnh chung và trao giải, nhận tiền thưởng.
Mặc dù Lâm Phàm rất trẻ trung, nhưng mà Edward cũng sẽ không có bất cứ ý nghĩ coi thường nào. Đây là một thiên tài, một nhà khoa học và y học chân chính.
Các phóng viên chen lấn để chụp ảnh.
Chủ tịch quỹ Nobel tự mình đến đến Trung Quốc trao giải cho Lâm Phàm, đây là chuyện từ trước nay chưa từng có.
Đối với các phóng viên mà nói thì ngày mai tin tức này chắc chắn sẽ lên trang nhất, suy nghĩ một chút cũng thấy kích động rồi.
Cuối cùng, Lâm Phàm tiễn Edward rời đi.
Đối với ông già này, Lâm Phàm cảm thấy ấn tượng cũng không tệ lắm, nhưng mà suy nghĩ một chút thì cảm thấy việc đối phương có thể không ngại ngàn dặm xa xôi đích thân mang giải thưởng tới, thuận tiện nói lời xin lỗi như vậy, tấm lòng này cũng rất chân thành.
Trong tiệm.
Triệu Chung Dương vội vã mở điện thoại di động lên, tiến hành phát sóng trực tiếp, hai tay sờ sờ giải thưởng: “ Tuyệt quá, từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng sờ được thứ gì như vậy đâu nha, thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới có cơ hội sờ thử một lần.”
“Phải tìm nơi thật tốt để trưng bày thứ đồ chơi này mới được.” Lâm Phàm nói.
Điền Thần Côn, nói: “Cậu không định đặt thứ này trong nhà sao?”
Lâm Phàm cười, nói: “ Để trong nhà làm gì, người khác lại không nhìn thấy, chắc chắn phải đặt ở nơi người khác nhìn một cái là thấy mới được.”
Điền Thần Côn trong lòng có chút muốn chửi bậy, cái tên nhóc này chắc chắn là đang muốn khoe khoang nữa rồi. Nhưng mà suy đi tính lại thì khoe khoang một chút cũng tốt mà nhỉ.
Nếu đặt ở trong tiệm thì cảm thấy cũng rất tốt, cũng có thể đại biểu rằng bản thân mình chỉ cần làm việc ở trong tiệm thì cũng có thể thu được giải Nobel.
Nói không chừng còn có thể tăng thêm cho mình một ít điểm nhân duyên với nữ nhân thì sao
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Anh Dương, hôm nay lại muốn chém gió cái gì đây?”
“Tâm tình không tốt, không thèm chấp anh, Lâm đại sư vậy mà không có suy nghĩ gì cả, trong lòng tôi đang rỉ máu đây.”
“Ồ, con mẹ nó, đây là thứ đồ chơi gì vậy?”
“Cái này hình như là cúp thưởng thì phải?”
Triệu Chung Dương nhìn xem phòng phát sóng trực tiếp dấy lên mưa đạn, cười bỉ ổi, nói: “Các anh em, nhìn hiểu hay chưa? Biết đây là cái gì không?”
Các cư dân mạng nhìn thấy Triệu Chung Dương còn thừa nước đục thả câu, lập tức gào thét.
“Tặng một cái tên lửa, mau nói cho chúng tôi biết nhanh lên, bằng không thì đánh chết anh.”
“Bãi bỏ chú ý, bãi bỏ chú ý.”
“Đã tố cáo.”
“Mẹ nó, anh Dương. Nếu anh còn giở cái thói như vậy thì chúng ta khỏi có tình anh em gì với nhau luôn nha.”
Triệu Chung Dương cảm thấy náo loạn đủ rồi, lập tức đem cúp thưởng đảo đi đảo lại trước ống kính, sau đó vui vẻ nói: “Nhìn cho kỹ đây, cái này là cúp thưởng của giải Nobel Y Học đấy!”
Mấy cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp nghe vậy thì lập tức nháo nhào lên như ong vỡ tổ.
“Cmn, cái này mẹ nó là có chuyện gì xảy ra vậy? Cái cúp này lấy ở đâu ra vậy?”