Chương 1609: Thích nghe Lâm đại sư khoe khoang
“Anh Dương, anh nói mau đi, cúp thưởng này là của Lâm đại sư có phải không?”
“Lầu trên, cậu có phải bị ngu hay không, cái cúp này không phải của Lâm đại sư thì chẳng lẽ là của anh Dương được sao, nhìn lại trình độ một chút đi, có nằm mơ cũng đừng nghĩ mơ được giải Nobel.”
Triệu Chung Dương nói: “Ai dà dà, mấy lời của mọi người quả thực khiến tui tổn thương muốn chết đó nha, tui nói cho mà nghe, cứ nói mấy lời này là tui đau lòng khỏi phải phát sóng gì luôn đấy.”
“Đừng, đừng, anh Dương ca, cha Dương, chúng tôi sai rồi, là chúng tôi sai được chưa .”
“Tặng tên lửa nè, anh Dương mãi mãi đẹp trai.”
Triệu Chung Dương rất là hài lòng gật đầu, nói: “Cái này còn tạm được, nói cho mấy người biết nhé, cái cúp thưởng này đích thị là của Lâm đại sư. Thế nhưng biết làm sao mà có không? Chủ tịch quỹ Nobel đích thân tới trao cúp thưởng đó nha, mấy người thấy có ghê không hả?”
Khi Triệu Chung Dương nói ra lời này, cả gian phòng phát sóng trực tiếp như ong vỡ tổ.
“A đu, thật không. . . . đến mức này luôn thì cũng quá là dọa người rồi đó.”
“Bình thường người ta đều phải tự đi đến để nhận giải. Thế mà Lâm đại sư lại ngồi ở nhà để đối phương đến tự tay đưa cúp luôn. . .”
“Vì nước làm vẻ vang, coi như đời này của anh Dương ôm được đùi vàng rồi nha.”
Quản trị viên của web phát trực tiếp cũng ở trong phòng phát sóng trực tiếp, nhìn thấy nội dung mà Triệu Chung Dương đang phát sóng thì không chút do dự mà cho video đề cử của trang chủ.
“Anh Dương cho mọi người chiêm ngưỡng cúp Nobel Y Học!”
Cái này tiêu đề vừa ra thì ngay lập tức hấp dẫn không ít cư dân mạng, đối với bọn họ mà nói, cái tiêu đề phát sóng trực tiếp này đúng là có phần bá đạo.
Triệu Chung Dương, nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ hướng ống kính tới chủ nhân của chiếc cúp này, hỏi Lâm đại sư xem lúc này anh ấy có cảm tưởng gì không.”
Lâm Phàm ngồi một chỗ uống trà, đối với việc Triệu Chung Dương phát sóng trực tiếp mình cũng vô cùng bất đắc dĩ, mỗi ngày đều phải phát sóng trực tiếp cho đến tận khuya cũng không biết mệt mỏi. Còn có những người xem trực tiếp kia, suốt ngày xem phát sóng như thế, không bằng ra ngoài làm việc chân tay một chút đi.
“Hello, quý vị.” Lâm Phàm uống trà, hướng về ống kính vẫy tay.
Đối với không ít cư dân mạng mà nói thì Lâm đại sư thật con mẹ nó giống như thần thánh, người bình thường sẽ không thể nào đạt đến trình độ như vậy được.
Đối với những cư dân đóng trại ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Triệu Chung Dương đủ lâu thì vẫn còn nhớ rõ. Khi đó, Lâm đại sư vốn là người rất bình thường, ngày ngày ở trong cửa hàng bán một chút bánh kếp rồi lại xem bói cho người ta. Thế mà bây giờ đã triệt để bay lên thành thần phật phương nào luôn rồi.
Hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ theo dõi trên Weibo, chọc tức các đại minh tinh, đưa ra phương thuốc chữa bệnh máu trắng. Bây giờ lại mẹ nó một bước đi lên đỉnh phong của giới y học, lấy được giải Nobel Y Học.
Đoạn đường đã trải qua, bản Lâm đại sư không sợ nhưng mà bọn họ chỉ xem thôi mà đã sợ rồi.
Cái này mẹ nó còn là con người nữa sao?
Đơn giản là quá khủng bố rồi.
“Lâm đại sư, nói một chút cảm tưởng của anh đi, ẵm trên tay cúp thưởng danh giá này anh cảm thấy thế nào?”
“Lâm đại sư, tôi thật là phục anh sát đất, ai tôi cũng không phục, chỉ phục mỗi mình anh.”
“Lâm đại sư, thần tượng của tôi, anh là thần tượng của tôi đó.”
Nhìn xem những bình luận nháy lên liên tục, Lâm Phàm chỉ khiêm tốn cười cười, rồi nói: “Suy nghĩ gì ấy à, chẳng suy nghĩ được gì. Chuyện này rất bình thường, không phải chỉ là một giải Nobel thôi sao. Nếu như tôi nghiêm túc muốn được, chắc chắn sẽ còn có thêm nhiều giải nữa.”
“Đỉnh đỉnh đỉnh. . . . . .”
“Hủy bỏ theo dõi, tôi mẹ nó không chịu nổi nữa rồi!”
“Tôi đáp ứng lời mẹ tôi nói, hôm nay không giết người.”
“Lâm đại sư, kể từ khi anh Dương đi theo anh, suốt ngày khoe khoang với chúng tôi thôi, trước đó hắn không phải kiểu người như thế.”
Lâm Phàm nở nụ cười, nói: “Kể cả không ra nhận giải, người của quỹ Nobel vẫn đến để trao giải, tôi thấy rất vui vẻ, cũng rất vinh hạnh. Lời nói khi trước cũng không cần ghi chép lại, bằng không thì truyền phát ra ngoài lại bị mọi người cho rằng kiêu căng khoác lác. Nhưng mà thực ra nếu có bị phát sóng ra thì cũng chẳng sao, vì tôi cũng đã quen rồi.”
“Lâm đại sư nói chuyện thật là dễ nghe, chắc có mình tôi thích nghe Lâm đại sư khoe khoang thôi sao.”
“Về sau anh Dương có thể bớt nói chuyện được không, để cho bọn tôi nói chuyện với Lâm đại sư nhiều chút.”
Triệu Chung Dương bu lại, nhìn những bình luận bên trong phòng phát sóng trực tiếp thì trong lúc nhất thời lòng cũng nhói đâu, thật là buồn muốn trào nước mắt mà.
Bao nhiêu người hâm mộ trung thành của hắn, bị cái tên họ Lâm này mê hoặc cả rồi.
Sau khi ngồi phát sóng một lúc, Lâm Phàm đem trả điện thoại lại cho Triệu Chung Dương , cảm giác ngày mai chỉ sợ là không thể yên ổn nổi rồi.
. . . . . . . .