Chương 1610: Hội nghị kỳ lạ
Hôm sau!
Tin tức phát ra.
Tin tức Chủ tịch quỹ Nobel Edward đích thân đến phố Vân Lý Thượng Hải để trao giải Nobel đã phát tán ra.
“Chủ tịch quỹ Nobel Edward đích thân đến Thượng Hải để trao giải Nobel cho Lâm đại sư!
“Lâm đại sư và Edward trò chuyện rất vui vẻ”
“Lâm đại sư biểu diễn thần kỹ của Trung y, chỉ điểm toàn bộ chứng bệnh trên người Chủ tịch quỹ Nobel, khiến Edward tâm phục khẩu phục.”
“Lần đầu tiên trong lịch sử, quỹ Nobel tự mình đến trao giải.”
Những tin tức này rất bá đạo, lập tức chiếm cứ tất cả trang nhất.
Trùng hợp trong khoảng thời gian này có một sự kiện ly hôn của một đại minh tinh đang rất hot, thế nhưng thật đáng tiếc bởi vì một sự kiện làm rạng rỡ thể diện quốc gia nào đó mà bị đẩy lùi về sau.
Vốn là minh tinh kia muốn tìm quan hệ để tin này được lên trang nhất, nhưng mà lại bị một câu nói của cấp trên cảnh cáo.
Nếu như là người khác thì có lẽ còn có khả năng này, nhưng mà việc này là liên quan liên đến Lâm đại sư.
Thật đúng là không có mấy người dám ở trong chuyện này cướp được trang nhất.
Mặc dù sẽ không bị đánh, nhưng mà chỉ sợ khi bị Lâm đại sư bắt được, đến lúc đó chắc chắn lại chẳng có chuyện gì hay.
Khách sạn Đông Nguyệt.
Liễu Nhiếp kiểm tra bên trong khách sạn, mặc dù là doanh nghiệp lớn, nhưng mà cũng cần tự mình kiểm tra mới được.
Cô vừa mới đứng vững chân ở Thượng Hải không lâu, cho nên hết sức trân quý những thứ đã nắm trong tay. Cô muốn chứng minh bản thân, kể cả khi rời khỏi nhà, cô cũng có thể tự mình gây dựng sự nghiệp cho bản thân.
Cô biết rõ, làm ăn càng lớn, trọng trách cũng càng nặng. Nếu như chỉ biết uỷ quyền cho người khác rồi hưởng thụ sinh hoạt, nói không chừng sẽ có một ngày tất thảy những thứ mình gây dựng kia sẽ ầm ầm sụp đổ lúc nào không hay.
“Liễu tổng.”
“Xin chào Liễu tổng.”
Các nhân viên đi ngang qua rất là tôn kính đối với Liễu Nhiếp.
Liễu Nhiếp gật đầu, sau đó gọi lại một nữ nhân viên đến hỏi: “Trong này là đang làm gì vậy? Sao lại ầm ĩ như thế?”
Nữ nhân viên nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt, âm thanh ồn ào từ bên trong truyền ra đinh tai nhức óc, cũng chỉ lắc đầu nói: “Liễu tổng, tôi cũng không biết nữa, sau khi bọn họ mướn phòng họp này vẫn luôn giảng thuyết ở bên trong, có đôi khi sẽ phát ra âm thanh như quỷ khóc thầm gào như vậy.”
Liễu Nhiếp gật đầu, hơi nghi hoặc một chút, nói: “Được rồi, cô đi làm việc của mình trước đi.”
“Vâng, Liễu tổng.” Nữ nhân viên gật đầu, rời khỏi chỗ này.
Liễu Nhiếp đứng ở cửa lặng lẽ nghe, đối với đoàn người thuê phòng họp để giảng thuyết mà cứ phát ra tiếng ma kêu quỷ khóc này khiến trong lòng cô vô cùng nghi hoặc.
Nhưng mà người ta đã dùng tiền thuê phòng họp, cô cũng không tiện can thiệp cái gì, chỉ cần ở bên trong không làm ra chuyện phạm pháp thì sẽ không hỏi đến.
Đứng ở trước cửa ra vào, cách một cánh cửa nghe ngóng một hồi, cũng không nghe được rõ ràng trong này đến cùng là đang làm gì.
Cái gì mà năng lượng, tinh thần, tài phú, đồ vật loạn thất bát tao, khiến cho người ta rất nghi hoặc.
Sau đó nhìn nhìn qua khe hở cánh cửa, cẩn thận liếc nhìn một chút.
“Tâm linh thấu hiểu, cảm nhận sự tuyệt vời của thế gian.”
Đại khái nhìn một lát cũng không thấy rõ ràng, ở bên trong chủ yếu nói cái gì đó, nhưng mà theo như Liễu Nhiếp thấy thì cứ có cảm giác gì đó là lạ.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Tiếng ầm ĩ bên trong truyền đến càng thêm kịch liệt, Liễu Nhiếp chau mày. Nếu như không phải là bởi vì phòng họp bình thường không có người thuê, cô cũng không muốn cho đoàn người kiểu này thuê phòng họp.
Cũng không lâu lắm.
Liễu Nhiếp chuẩn bị rời đi, đồng thời nhắc nhở các nhân viên phải để ý chỗ này nhiều một chút. Nếu như trong này có chuyện gì, nhất định phải ngăn chặn đầu tiên.
Mà đúng lúc này, bên trong căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Cửa bị mở ra.
Một đám người từ bên trong đi ra.
Liễu Nhiếp đứng ở nơi đó, ánh mắt nghi hoặc nhìn xem, mỗi người đều mồ hôi mồ kê đầm đìa, giống như đã trải qua hoạt động kịch liệt nào đấy.
Những người đàn ông từ bên trong đi ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế đứng ở trước cửa, cũng không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Nhưng mà nghĩ đến những điều được học hôm nay, bọn họ cảm thấy vẫn nên nhanh chóng trở về để luyện tập thì hơn.
“Liễu tổng.” Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới.
Ông Vương một mặt đầy ý cười, trong lòng rất là thỏa mãn, cảm giác hôm nay học được rất nhiều tri thức. Khi thấy Liễu Nhiếp đứng đó thì ông cũng tiến lên chào hỏi.
Mấy lần hoạt động trước đó Lâm đại sư tổ chức đều được tổ chức ở đây. Ông ta cũng biết quan hệ giữa Liễu tổng và ông chủ nhỏ không phải bình thường, bây giờ thấy người ta thì đương nhiên phải chào hỏi một tiếng rồi.
Thế nhưng thật đáng tiếc, Liễu Nhiếp lại không nhận ra lão Vương: " Ông là?”
Lão Vương cũng không lộ vẻ lúng túng, nói: “Liễu tổng, tôi là lão Vương mở cửa hàng ở phố Vân Lý, tôi cùng với ông chủ nhỏ đã tới đây mấy lần rồi.”