Chương 1611: Chính là như vậy
“A.” Liễu Nhiếp phản ứng lại, trong lòng rất là hiếu kỳ đối với những chuyện xảy ra bên trong phòng họp này, nên hỏi: “Mọi người ở bên trong làm cái gì vậy?”
Nhắc đến việc này, ông Vương lập tức tràn đầy tự hào, nói: “Liễu tổng, chúng tôi ở bên trong học tập, học cách buông lỏng tâm trí, cảm thụ sức mạnh tràn ngập ở xung quanh, sau đó dung nhập chúng vào cơ thể, để cho tâm trí càng thêm linh hoạt kỳ ảo.”
Liễu Nhiếp: “???”
Một mặt ngây ngốc, hoàn toàn không biết đối phương nói đến cái gì.
Lão Vương, nói: “Liễu tổng, nếu cô cảm thấy hứng thú thì buổi chiều có thể tới cùng chúng tôi nghe một chút về khóa học này. Tôi nghĩ những giảng viên đó nhất định sẽ rất hoan nghênh cô, hơn nữa tôi kể cô nghe một chuyện, buổi chiều nay sẽ có một vị giáo sư chân chính đến đây để dạy cho chúng ta chương trình học mới nhất.”
“Vậy học phí mỗi khóa chắc là rất đắt nhỉ?” Liễu Nhiếp làm bộ cảm thấy rất hứng thú, dò hỏi.
Lão Vương lắc đầu, nói: “Không mắc, học phí cũng chỉ có 1880 tệ. Mấy ngày trước tôi đến đây báo danh, bây giờ cảm thấy thật đúng là học được không ít thứ, trong tâm hồn cũng biến chuyển tốt đẹp rõ rệt.”
“Tôi chuẩn bị buổi chiều chờ lão sư tới, mua một vài thứ để thực hành, ví dụ như để một cái ngọc thạch trong nhà, thế mà lại có thể chuyển biến từ trường, khiến cho từ trường trong nhà càng thêm phù hợp với nhân thể.”
Liễu Nhiếp nghe xong cảm thấy chuyện này có chút ảo diệu, cái này mẹ nó không phải là bán hàng đa cấp đấy chứ?
“A, thì ra là như thế, vậy được rồi tôi còn có chuyện, ông mau đi đi.” Liễu Nhiếp nói.
“Được được.” Ông Vương xách theo một túi màu đỏ, bắt kịp những bạn cùng lớp đang chờ, hai người trò chuyện rồi xuống lầu cùng nhau.
Liễu Nhiếp nhìn bóng dáng lão Vương dần biến mất, trong lòng trầm tư, cảm giác việc này có chút không đúng, nhất định phải cảnh tỉnh đối phương một câu.
Mặc dù cùng Lâm Phàm không hợp nhau cho lắm, nhưng mà loại chuyện thế này đã gặp thì tự nhiên phải nhắc nhở một chút, bằng không thì còn có thể làm gì khác.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại qua cho Lâm Phàm.
Trong phố Vân Lý.
Điện thoại di động reo lên, khi Lâm Phàm nhìn thấy tên người gọi đến, còn có chút kinh ngạc.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao, Liễu Nhiếp sao lại gọi điện thoại cho mình chứ? Chẳng lẽ là gặp phải sự tình gì khiến tâm tình khó chịu, cho nên muốn chửi lộn với mình sao?
Vậy cũng tốt, hắn rất vui lòng dành chút thời gian ngồi tán phét với cô ấy.
“Ai nha, Liễu tổng, sao hôm nay lại chủ động gọi điện thoại tới cho tôi vậy?” Lâm Phàm tiếp thông điện thoại, giọng điệu sặc mùi châm chọc mỉa mai.
Liễu Nhiếp, nói: “Nói cho anh biết một chuyện, anh có để ý chuyện này hay không tôi cũng không quan tâm, tôi nói cho anh biết là được rồi.”
Lâm Phàm, đáp: “Được, được rồi, cô nói tôi nghe thử chút xem là chuyện gì.”
“Có một người cùng Phố Vân Lý của anh là Lão Vương gì đó đến chỗ của tôi tham gia một cái hội nghị gì đấy, tôi cảm giác đây là đám người đang bán hàng đa cấp. Nếu anh mà thấy được thì cảnh tỉnh người ta một chút, vậy thôi cúp máy đây.” Liễu Nhiếp nói.
Sau đó cũng không chờ Lâm Phàm kịp nói gì, liền trực tiếp cúp điện thoại .
Lâm Phàm một mặt ngây ngốc, nghe âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia xong còn đang định hỏi thêm vài câu, nhưng mà người ta căn bản là không cho mình cơ hội để nói.
Nhưng mà có gì đấy không đúng, bà cô này vừa mới nói cái gì nhỉ?
Con mẹ nó, Lão Vương lại đi bán hàng đa cấp ?
Cái này nếu như là sự thật, chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi.
Không cần hỏi cũng biết được, trí thông minh thấp nhất trong phố Vân Lý này là vị nào .
“Anh Lâm, sao thế?” Triệu Chung Dương hỏi.
Lâm Phàm, nói: “Lão Vương đi làm bán hàng đa cấp rồi?”
Triệu Chung Dương nghe xong lập tức trợn mắt hốc mồm: “Không thể nào, dưới sự dẫn dắt của anh Lâm, chúng ta ở phố Vân Lý này sao có thể xảy ra chuyện bị lừa gạt như vậy được chứ?”
“Tôi phải đi xem tiệm của ông ta một chút, không biết là đang xảy ra chuyện gì.” Lâm Phàm không nhiều lời thêm gì nữa, đi thẳng đến cửa hàng của lão Vương.
Quả nhiên, sau khi đến trước cửa hàng đã nhìn thấy lão Trần đứng sẵn một bên.
“Lão Trần, lão Vương gần đây có phải rất khác thường hay không?” Lâm Phàm hỏi.
Lão Trần nhìn đang xem phim kháng chiến, sau đó gật đầu, đáp: “Đúng vậy, có chút khác thường, đến cửa hàng cũng không mở, mỗi ngày mang theo một cái túi màu đỏ đi ra ngoài, tôi hỏi lão đi đâu, lão đều nói là đi học tập.”
“Thế nào, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không ?”
Lâm Phàm gật đầu, nói: “Có lẽ đã xảy ra chuyện , mới vừa rồi có một người bạn nói với tôi rằng lão Vương có thể đã gia nhập vào hội bán hàng đa cấp .”
Bịch!
Lão Trần kém chút té ngồi dưới đất, một bộ mặt không thể tin nổi, hỏi: “Cái gì?”
Lâm Phàm một mặt bất đắc dĩ gật đầu, đáp: “Chính là như vậy. . . . . .”