Chương 1622: Thông cáo đầu tiên
Lâm Phàm nhìn một chút bình luận trên Weibo, hôm nay cho phép đám người kia thư giãn một chút, ngày mai lại đến nói chính sự.
Lần này hắn đã nghĩ kỹ, thôi thì cứ để cho hắn làm kẻ xấu đi. Dù sao hắn tâm tình tốt, mỗi ngày cũng không có gì làm cứ tới chơi với bọn họ một chút.
Nhưng mà trước lúc này phải chuẩn bị xong một chút tư liệu mới được.
Muốn đánh giá thì nhất định phải có khảo hạch, không khảo hạch thì sao có thể xác định qua được.
Mà bài khảo hạch này chắc chắn phải do chính hắn ra đề.
. . . . . . . . . . . . .
Trong một khu nhà cao cấp nào đó.
“Quyết định lần này của Chu Thanh Tuyền quả thực sáng suốt, việc Lâm đại sư nhậm chức đối với hiệp hội, đối với chúng ta chỉ thấy toàn chỗ tốt thôi.” Một ông lão cười nói, ông ta là một vị đại sư trung y có thâm niên trong hội.
Cái tên Trương Quốc Thủ này, toàn bộ người của Hiệp hội Trung Y có lẽ không có ai không biết.
Đã từng đảm nhiệm qua chức vụ phó hội trưởng của Hiệp hội Trung Y, ở trong hiệp hội bây giờ cũng có không ít người là học trò của ông ta.
Mặc dù bây giờ đã về hưu, nhưng mà ảnh hưởng ở trong hội vẫn rất lớn. Nếu như ông ta ra mặt nói mấy lời thì đến cả Chu Thanh Tuyền cũng phải cân nhắc một chút.
“Cha, gần nhất Hiệp hội Trung Y rất được hoan nghênh, thị trường thuốc Trung y cũng sôi động hẳn lên, bây giờ lại có Lâm đại sư này đảm nhiệm chức hội trưởng thì hiệp hội càng như hổ thêm cánh.” Một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc nói.
“Ừm, nhìn giá cả trên thị trường của thuốc Trung y bây giờ có thể thấy. Hiệp hội Trung Y như là hùng sư ngủ say, sắp tỉnh lại.”
“Cha, cha có lòng tin lớn như thế với Lâm đại sư này sao?”
Trương Quốc Thủ cười nói: “Có lòng tin chứ, không có lòng tin thì sao chúng ta có thể kiếm tiền.”
. . . . . . . . . . .
Hôm sau!
Khi tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ say.
Mới sáng sớm Lâm Phàm đã rời giường, nhìn đồng hồ mới có bảy giờ, có chút vẫn còn buồn ngủ, nhưng còn có chuyện phải làm. Sau đó hắn mơ màng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gõ chữ.
“Ngày thứ hai đảm nhiệm chức vụ hội trưởng Hiệp hội Trung Y, phát một cái thông cáo nhỏ. Thành viên Hiệp hội Trung Y đều là ngư long hỗn tạp, có đi cửa sau, tiêu tiền mua xuất mà vào. Đối với những trường hợp này tôi vô cùng khó chịu, cho nên sẽ tiến hành đóng băng thành viên (trừ phó hội trưởng), một lần nữa khảo hạch lại. Nếu khảo hạch vượt qua thì vẫn giữ nguyên làm thành viên hiệp hội, nếu như khảo hạch không thông qua, trực tiếp khai trừ khỏi hiệp hội. Một lần nữa tôi tuyên bố, mặc kệ là chức vụ gì, hay thân phận gì, có tư lịch gì, toàn bộ đều phải tiến hành khảo hạch lại. Thời gian khảo hạch dự kiến sẽ có hiệu lực khi bản thông cáo này phát ra ngoài, các đơn vị có bất kỳ hợp tác gì với thành viên của Hiệp hội Trung Y xin hãy chú ý......”
Sau khi phát xong những lời này, Lâm Phàm ném điện thoại di động qua một bên rồi tiếp tục ngủ.
Sáng sớm tinh mơ thả xuống một quả bom nguyên tử, để cho mấy người vui vẻ một chút.
Sau khi phát xong tin tức hắn chẳng mấy bận tâm, nhưng lại không biết chỉ vì một thông báo này của hắn mà bên ngoài kia đã nhấc lên một phong ba bão táp cỡ nào.
Đầu tiên phó hội trưởng Hiệp hội Trung Y Vương Điền Phong đã sớm biết tình huống này, ngay lập tức cập nhật thông báo lên trang web chính thức.
Mà Weibo của Lâm Phàm có số người theo dõi thật sự quá nhiều, phóng viên lại càng không thiếu.
Lúc bài viết này vừa đăng lên thì lập tức được lan truyền ra ngoài.
Vương Trung Phi vừa tiếp nhận hối lộ tối hôm qua, còn đang say sưa ôm bồ nhí ngủ, nhưng điện thoại đột nhiên réo ầm ĩ, kém chút nữa khiến cho ông ta giật mình đến hồn lìa khỏi xác.
Cô em bên cạnh bị điện chuông điện thoại kêu làm cho giật mình tỉnh giấc, có chút bất mãn.
Tối hôm qua tên đàn ông bên cạnh chơi thuốc, cứ một mực giày vò đến hơn nửa đêm, thật vất vả mới ngủ được mấy tiếng. Sao không thể để cho người ta có ngủ một giấc thật ngon đi chứ.
Nhưng mà kiếm tiền khó lắm, đành chịu vậy , từ từ nhắm hai mắt, ép buộc chính mình ngủ.
Vương Trung Phi vốn nghĩ định cúp máy, nhưng nhìn thấy tên người gọi đến thì tựa lưng vào thành giường, tiếp thông điện thoại.
“Lão Lý, có chuyện gì vậy, lúc này mới mấy giờ mà đã gọi điện thoại tới rồi, tối hôm qua ông không có chơi à?” Vương Trung Phi phàn nàn nói, tối hôm qua bọn họ tiệc tùng chán chê rồi một người mang một cô em gái trở về khách sạn. Hắn bây giờ đã mệt muốn chết, không nghĩ tới lão Lý vẫn còn có tinh thần gọi điện thoại cho mình.
Đầu dây điện thoại bên kia lão Lý giọng điệu đột nhiên nóng nảy, nói: “Ông bây giờ còn có thời gian rỗi để trò chuyện à, xảy ra chuyện lớn rồi, ông nhanh chóng đi xem Weibo của Lâm đại sư đi, hiệp hội muốn lật trời rồi.”
“Chuyện lớn gì chứ? Lại có chuyện gì nữa đây?” Trong lòng Vương Trung Phi nghi hoặc, không biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.