Chương 1630: Không cùng mạch não
Nếu như không cho Trương Quốc Thủ mặt mũi trong chuyện này, như vậy cũng đồng nghĩa là không cho mặt mũi tất cả các thành viên trong hiệp hội. Cuối cùng không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào.
Bây giờ chỗ nào nhìn cũng thấy có vấn đề, muốn cải cách thì lại liên lụy đến lợi ích của nội bộ hiệp hội. Thân là người có kinh nghiệm, một số thành viên lâu năm trực tiếp đứng ra kêu gọi quần thể chống lại việc cải cách, bóp chết loại ý nghĩ này từ trong trứng nước.
Đối với người khác mà nói, dù y thuật của Lâm Phàm có lợi hại đến đâu, nhưng mà xét về mặt quan hệ và nhân mạch trong hiệp hội thì chỉ sợ còn không bằng một thành viên bình thường. Nhất là bây giờ Trương Quốc Thủ còn đứng ra, chuyện này càng khó khăn chồng chất.
Anh ta không thể đối nghịch với Trương Quốc Thủ, bởi vì phải giữ lòng tôn trọng tiền bối. Nếu như vừa lên chức đã lấy tiền bối để khai đao, vậy thì quả thực tổn thương đến lòng người trong hội.
Chỉ là thật đáng tiếc.
Mạch não của tên Lâm Phàm này cũng kỳ lạ, hắn chẳng mấy để ý tới mấy thứ quan hệ và nhân mạch, đối với tiền bối thì người đáng tôn kính vẫn sẽ tôn kính. Nhưng những người vì tư lợi mà lấy thân phận tiền bối gây cản trở, vậy thì ngại quá, phải xử lý thôi.
Tin tức!
Các phóng viên đều cảm thấy hết sức kinh ngạc đối với chuyện tối ngày hôm qua, đồng thời cảm giác cái tên Lâm đại sư này thật sự quá điên cuồng, căn bản là không thèm nể mặt mũi ai.
"Phó hội trưởng tiền nhiệm Hiệp hội Trung Y - Trương Quốc Thủ bị Lâm đại sư phê duyệt rời hội."
" Lôi lệ phong hành, cải cách bắt buộc phải làm, ai cũng ngăn cản không được bước chân của Lâm đại sư."
" Trương Quốc Thủ tự đánh giá cao địa vị của mình trong lòng Lâm đại sư, kết quả tự nhục ê chề."
" Lâm đại sư là người làm đại sự, không dễ uy hiếp bởi bất kỳ ai."
Trên đầu đề các báo cũng toàn là chuyện ngày hôm qua.
Đồng thời lời nói lúc trước của Trương Quốc Thủ cũng bị làm thành một cái video ngắn, đăng ở trên Internet.
Cái này cũng coi như là một bài học ngoài lề cho ông ta, chân trước vừa mới khẳng khái nói, còn không có qua bao lâu thì đã trực tiếp bị bài viết của Lâm đại sư vả mặt.
Các cư dân mạng thấy thế đều cười phì ra tiếng.
. . .
Ở một căn biệt thự nào đó.
Trương Quốc Thủ nằm ở trên giường, con của ông ta là Trương Hán đứng ở một bên, gương mặt oán giận.
“Tên nhóc này đúng là không biết phân biệt tốt xấu.” Trương Quốc Thủ nghiêm nghị nói, sắc mặt âm trầm đáng sợ, tiết mục hiện trường tối hôm qua đã đả kích ông ta rất lớn, thậm chí ông ta còn cảm giác bản thân chắc khác gì một thằng hề.
Ông ta thân là phó hội trưởng tiền nhiệm Hiệp hội Trung Y, mặc dù đã về hưu nhưng mà uy nghiêm vẫn còn ở đó, trong xã hội vẫn là người có địa vị cao. Thế nhưng bây giờ lại bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch chơi một vố như thế, sau này biết để mặt mũi ở đâu cho vừa.
“Cha, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? Tên nhóc này hoàn toàn là một đứa cứng đầu không chịu nhả tí mặt mũi nào.” Trương Hán nói.
“Dư luận, dựa vào dư luận để bôi nhọ hắn, con đi tìm một mối quan hệ xã hội cho cha, nói rằng ta......” Trương Quốc Thủ trầm tư một chút, sau đó nghĩ ra một biện pháp.
Trương Hán chăm chú nghe không ngừng gật đầu, trong lòng cũng là không khỏi hưng phấn lên.
Biện pháp này hay.
Viện phúc lợi Nam Sơn.
Lâm Phàm ngồi ở trên giảng đài đánh dương cầm, mà phía dưới thì bọn nhỏ cũng là bắt đầu chuyển động lắc lư theo âm nhạc. Trong phòng học, ngoại trừ tiếng đàn cũng không có bất kỳ tạp âm gì khác.
Nhìn số nhiệm vụ đã hoàn thành, vẫn còn kém một chút, thế nhưng cũng không phải vội, từ từ cũng sẽ hoàn thành.
Đinh đinh.
Điện thoại vang lên.
Nhìn thấy gọi đến là số điện thoại của Chu Thanh Tuyền, sau đó hắn ra hiệu cho bọn nhỏ tự mình luyện tập rồi cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
“A lô, lão Chu, thế nào?” Lâm Phàm hỏi.
Chu Thanh Tuyền cũng đã biết chuyện tối ngày hôm qua, trong chương trình Trương Quốc Thủ đã nói những cái gì, còn có Lâm đại sư viết cái gì trên Weibo, ông ta đều đã xem hết.
Cuối cùng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Lâm đại sư thực sự quá khủng bố , khủng bố đến độ ông ta cũng bắt đầu hơi sợ.
Người khác kiếm chuyện, còn biết trấn an nhân tâm một chút.
Nhưng Lâm đại sư kiếm chuyện hoàn toàn sẽ không trấn an nhân tâm, mà là cái kiểu đụng tới thì chết, không cần biết người ta có bối cảnh gì, chỉ cần cản bước chân là chém.
“Lâm đại sư, tối hôm qua cậu đích danh nêu tên những người ra khỏi hiệp hội, bây giờ bọn họ tới tìm tôi, bọn họ vẫn còn đang kháng nghị, ông Vương bây giờ đang tiếp đãi bọn họ, rất là nhức đầu.” Chu Thanh Tuyền nói.
Mười mấy người tối hôm qua đua nhau rời khỏi hội cũng thật quá xui xẻo, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới Lâm đại sư sẽ trực tiếp coi lời đe dọa là sự thật.