Chương 1634: Đồng loạt nhảy ra
“Ha ha.” Lâm Phàm cười lên nói: “Có thể, lời này của ông cũng có điểm đúng, không vì cái gì khác chính là vì lời ban nãy của ông mà bánh kếp này tôi sẽ làm cho ông to hơn một chút.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Người đàn ông trung niên không ngờ rằng còn có thể có chuyện tốt như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Điền Thần Côn bên cạnh lắc đầu, có chút không hiểu cái này: “Anh nói xem tên nhóc này sao còn có thể bình tĩnh như vậy chứ, trên mạng những người đó đều sắp điên cả rồi, cũng không ra mặt giải thích một chút.”
Triệu Chung Dương rất tin tưởng Lâm Phàm, ánh mắt liếc xéo, làm ra biểu cảm ông không hiểu được.
“Anh Lâm đây là tràn đầy tự tin, đối với kẻ tiểu nhân ngang ngược tàn ác thì không thèm để bụng, vậy nên vẫn có thể bình tĩnh như vậy mà bán bánh kếp, hiểu không hả?”
Điền Thần Côn rất khinh bỉ nhìn Triệu Chung Dương: “Cậu thì hiểu, lời tâng bốc này còn đáng sợ hơn những lời tâng bốc kia, cũng không xem trên mạng bị chửi thành bộ dạng nào rồi.”
“Những tên kia đều là thủy quân, dựa theo những việc anh Lâm đã làm thì có mấy người lại có thể nỡ lòng chửi anh ấy chứ.” Triệu Chung Dương nói.
Ngô U Lan vẫn luôn nhìn nội dung trên điện thoại, ngón tay gõ tanh tách tanh tách.
“U Lan, cô đang làm gì đấy?” Điền Thần Côn tò mò hỏi.
Ngô U Lan không ngẩng đầu lên: “Tôi đang nói giúp cho anh Lâm, phản bác lại những người đó.”
“Hi!” Triệu Chung Dương cười: “Tôi thấy hay là đừng chuốc vạ vào thân, những tên thủy quân kia điên lên rất đáng sợ đó, tốt nhất là đừng quan tâm.”
Không lâu sau, bán xong bánh kếp.
Lâm Phàm lẩm bẩm: “Quá đáng, thực sự quá đáng, cái ông già này chưa thấy Hoàng Hà thì chưa cam lòng mà. Còn định cho ông ta chút thể diện, xem ra bây giờ thể diện hoàn toàn không cần nữa rồi.”
“Hả?” Triệu Chung Dương sửng sốt: “Anh Lâm, anh thực sự chuẩn bị chửi lại à?”
Điều này không giống như cậu ta nghĩ, anh Lâm là nhân sĩ cao cấp, vậy mà cũng muốn tự mình ra trận đối đầu, chuyện này đúng thật là khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ.
“Không chửi có thể làm gì? Đại tổng quản thủy quân của tôi cũng không biết làm gì, lấy không tiền lương xong từ sáng tới tối đều không thấy người làm việc.” Ngoài miệng Lâm Phàm chửi bới, đối với Thu Đao Chặt Cá kia đúng là có chút không hài lòng, năng lực làm việc đúng là quá thấp.
Trên mạng đều đã trở lên như vậy rồi, đến cả cái bóng cũng không thấy đâu, xem ra anh ta không muốn làm nữa rồi.
Trong một căn phòng nhỏ nào đó.
Thu Đao Chặt Cá nhìn máy tính mới tinh trong lòng vui sướng, đeo tai nghe, hút thuốc. Thân hình mập mạp của gã run lên, bàn tay vuốt nhẹ lao sạch nước mũi, âm thanh hèn mọn hô lên: “Các anh em, xem tôi dùng thân hình chữ S của tôi di chuyển như nào, tránh được mưa bom bão đạn này, còn có thể trở tay, một cú bắn nổ đầu.”
Bây giờ gã ta đang sống rất tốt, đã tìm thấy một nghề nghiệp mới, gần đây xuất hiện một trò chơi rất thịnh hành.
Chiến trường sinh tử.
Một trăm người tiến hành chém giết, xem ai sống được tới cuối cùng.
Gã ta lần đầu tiên chơi dựa vào việc hack giết được ba mươi người, cảm giác bản thân rất vô địch.
Sau đó tiến hành livestream, dưới tình huống các khán giả không biết, dùng thực lực tuyệt đối chinh phục được rất nhiều fan hâm mộ.
Một ngày thu nhập thưởng đều hơn một nghìn, so với lúc làm thủy quân còn nhiều hơn.
Về phần hack có bị bắt hay không, gã ta không quan tâm, đợi thực sự đến lúc đó thì cùng lắm tiếp tục làm thủy quân, trước tiên có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm thôi.
Về phần ông chủ mình ở trên mạng bị thủy quân chửi, gã ta cũng bất lực, chuyển nghề nên không thể xử lý nghiệp vụ. Để ông chủ bị chửi bới đồng thời cũng để ông chủ hiểu rằng.
Cuộc sống của anh không thể thiếu tôi.
Lâm Phàm mở điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm túc, nhìn xem bình luận trên Weibo.
Có chút điên cuồng, dư luận bị thổi lệch hướng.
Có điều, cũng may là fan hâm mộ của hắn cũng rất đáng tin cậy, những người giận dữ chửi mình đa số đều là thủy quân.
Chỉ là để hắn không ngờ tới nhất chính là Trương Quốc Thủ đã lớn tuổi như vậy, lại chơi quá lợi hại như thế, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Nhưng nếu như chỉ là như vậy thôi thì đúng thật là không đủ.
Xem ra phải cùng đối phương chơi một chút.
Mà đúng lúc này, vốn dĩ mấy thành viên của Hiệp hội Trung y đang yên ổn, vậy mà lúc này lại nhảy ra.
“Thấy chuyện của ông Trương, tôi cũng rất đau lòng. Ông Trương vì Hiệp hội Trung y cống hiến cả cuộc đời, không ngờ rằng sẽ gặp đãi ngộ như vậy. Đau đớn vô cùng, tôi xin rút khỏi hiệp hội cũng không cần ai đồng ý, đây chính là ý nguyện cá nhân của tôi.”
“Ông Trương là lão sư đáng kính, đến lúc tuổi già còn chịu áp lực lớn như vậy, tôi cũng rút khỏi hiệp hội.”
“Hội trưởng mới quá độc quyền, đây là không cho bất kỳ thành viên nào trong hiệp hội có cơ hội lên tiếng mà. Ai đưa ra ý kiến phản đối thì đều bị chèn ép, hiệp hội kiểu này còn hy vọng được cái gì, tôi cũng rời hiệp hội, hy vọng những người sau có thể ghi nhớ trong lòng.”