Chương 1639: Trang kiến thức 22
Hiệp hội.
Khi Chu Thanh Tuyền nhìn thấy những thứ này cũng vô cùng kinh ngạc, những thứ này ông ta không biết. Thậm chí liên quan đến thủ đoạn kiếm tiền của Trương Quốc Thủ ông cũng không biết, bây giờ nhìn thấy những tài liệu này ông ta cảm thấy việc này đúng là muốn làm phản mà.
Phó hội trưởng tiền nhiệm, cho dù là sau khi về hưu thì ảnh hưởng cũng khá lớn, nhưng sao có thể nghĩ được là ông ta lại làm ra chuyện lớn như vậy. Mua bán danh ngạch, chiếm được bao nhiêu lợi ích từ đây chứ, đây quả thật là hành vi khiến người ta xấu hổ mà.
Vương Điền Phong cảm thán nói: “Lão Chu, năng lực của hội trưởng Lâm thật khiến người ta cảm thấy đáng sợ, những tài liệu này muốn điều tra ra quả thực là không dễ dàng gì đâu.”
Chu Thanh Tuyền gật đầu: “Đúng vậy, những tài liệu này rất đầy đủ, giống như chính là người trong cuộc nói ra vậy. Có điều hội trưởng Lâm cũng đã làm một chuyện tốt, nếu như không nói ra ai sẽ tin tưởng Trương Quốc Thủ đen tối như vậy. Loại người này nếu vẫn tồn tại, sợ rằng hiệp hội sẽ bị thủ đoạn của ông ta lợi dụng để mưu cầu tư lợi.”
Đối với hành động lần này của hội trưởng Lâm, bọn họ rất tán thành. Nếu đã làm rồi thì phải có tâm lý bị phơi bày đi. Mặc dù Trương Quốc Thủ tuổi đã không còn nhỏ nhưng đây không phải là lý do.
Chuyện còn lại đã không liên quan đến bọn họ, phía sau chính là hành động của ban ngành có liên quan.
Sau khi chuyện này xảy ra.
Những thành viên của hiệp hội đều an ổn trở lại, giống như là đã sợ, có người xóa bài Weibo rồi xin lỗi, giống như là ý thức được sai lầm của mình.
Đồng thời, cũng có người bắt đầu đổ lỗi cho nhau.
Tường đổ mọi người cùng đẩy.
Trương Quốc Thủ đổ rồi, những thành viên muốn tự bảo vệ mình đương nhiên cũng nhanh chóng xóa sạch mọi mối quan hệ với ông ta.
“Tôi là bị ép buộc, Trương Quốc Thủ ép tôi làm như vậy, tôi hổ thẹn với sự bồi dưỡng của hiệp hội, tôi xin nhận sai.”
“Trương Quốc Thủ âm thầm khống chế hiệp hội, không theo ông ta thì sẽ bị chèn ép. Tôi thực lòng yêu hiệp hội Trung y, đối với sai lầm này tôi kiểm điểm, hy vọng hiệp hội có thể cho tôi thêm một cơ hội.”
Một người rồi lại một người, tất cả đều ngả bài.
Những cư dân mạng thấy được thì cũng ngơ ngác, bước ngoặt này đến cũng quá nhanh.
Nhanh đến mức khiến người ta có chút choáng váng.
Có vài cư dân mạng khi mới bắt đầu đã tỏ thái độ kính nể, cảm động đối với Trương Quốc Thủ. Bây giờ thì cảm thấy thật kinh tởm giống như ăn phải ruồi vậy.
Loại người như thế mà bọn họ còn vì ông ta biện hộ, cho rằng Lâm đại sư làm có chút không đúng.
Bây giờ suy nghĩ một chút thực sự hối cũng không kịp, nếu kiên định tin tưởng chọn về phía Lâm đại sư thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như này.
Có điều cũng may, tất cả vẫn còn chưa muộn.
…
Căn bệnh ung thư lớn nhất trong hiệp hội cuối cùng đã bị đánh sập, chuyện còn lại giao cho bọn người Chu Thanh Tuyền xử lý là được.
Bản thân Lâm Phàm tạm thời cũng không cần tham gia vào nữa. Mà bài thi lần này cũng không khó lắm, cứ giao thẳng cho Chu Thanh Tuyền để ông ta bảo quản là được.
Có điều hắn cũng lên trang web chính thức để xem một chút. Hiện tại người báo danh khắp nơi trên cả nước đều có, nhưng có không ít người là ở những chi nhánh Trung y ở địa phương, hiển nhiên là kiểu những không quyền không thế.
Bây giờ hình thức của hiệp hội Trung y giống như thi đại học vậy, lấy thành tích để nói chuyện, không nói quan hệ. Bởi vậy những người có danh hiệu Trung y nhưng lại không có năng lực thì không cần suy nghĩ cũng hiểu.
Ngày hôm sau!
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Khi tiếng đàn piano của Lâm Phàm vừa dứt, âm thanh quen thuộc lại vang lên.
“Nhiệm vụ dạy ba mươi đứa trẻ biết đàn piano đã hoàn thành.”
“Mở ra trang kiến thức thứ 22, bởi vì là trang kiến thức thứ 22 nên sẽ được rút ngẫu nhiên.”
“Mở ra trang kiến thức nhỏ, điêu khắc chúc phúc thuộc kiến thức phân loại lớn chúc phúc.”
“Công bố nhiệm vụ: Điêu khắc mười vật chúc phúc, tặng cho mười người lương thiện, đem đến may mắn cho bọn họ.”
“Phần thưởng nhiệm vụ: +100 điểm bách khoa.”
Lâm Phàm: “???”
Hắn xem có chút không hiểu, kiến thức phân loại nhỏ này là cái gì?
Nhưng khi cảm nhận được kiến thức trong đầu thì lại hiểu ra, cái kiến thức này thật là vi diệu, cái này có thể điêu khắc ra vật phật phẩm. Đồng thời, vật phẩm này còn có cộng thêm chúc phúc ở bên trong, có thể khiến cho một người vận may được tăng lên.
Mà nhiệm vụ này yêu cầu, đó chính là tặng cho mười người lương thiện, đem đến vận may cho bọn họ.
Không thể không nói, cái này đúng là quá vi diệu.
Nhưng mà độ khó cũng không quá lớn.
Hắn chỉ là không ngờ, mở ra phân loại kiến thức càng ngày càng ảo diệu.
Lâm Phàm không để ý phân loại kiến thức này nữa, mà nhìn đám trẻ rồi vỗ tay nói: “Được rồi, mấy đứa đều rất giỏi. Hôm nay lớp học kết thúc ở đây, mấy đứa ra ngoài tự chơi một lúc đi nha.”
“Nhớ chú ý an toàn.”
Những đứa trẻ rất thích ở cùng Lâm Phàm, có điều đối với chơi đùa thì bọn trẻ càng thêm thích.