Chương 1640: Cô gái tốt bụng
Sau khi những đứa trẻ ra ngoài, các giáo viên đến bên cạnh Lâm Phàm.
“Lâm đại sư, anh đánh đàn thực sự rất hay.”
Lâm Phàm cười nói: “Cũng tàm tạm thôi, cũng không thể nói là hay, chỉ có thể nói là tạm được.”
Những giáo viên ở bên cạnh rất hưởng thụ nói.
“Tôi cảm thấy thực sự rất hay, so với những nghệ sĩ dương cầm kia còn dễ nghe hơn nhiều.”
Đối diện với những lời khen ngợi này, Lâm Phàm rất bình tĩnh xua tay, đồng thời trong lòng cũng lẩm bẩm. Nói những lời này không phải là phí lời sao, tôi đàn chắc chắn là phải hay rồi.
Có điều con người mà, chắc chắn phải khiêm tốn chút.
Hàn Lục vẫn luôn đứng ở phía sau giống như thần hộ mệnh của viện phúc lợi trẻ em, có điều ánh mắt anh ta có đôi khi nhìn xa xăm, thỉnh thoảng để ý một vị giáo viên trong này. Có lúc còn chột dạ mà nhìn chỗ khác, sợ ý nghĩ của mình bị người ta nhìn ra.
Bây giờ ở viện phúc lợi trẻ em tạm thời cũng không có chuyện gì, nên Lâm Phàm rời đi.
Có điều nghĩ đến nhiệm vụ lần này, ngược lại có thể đi thử một chút.
Sau đó hắn lái xe đến chợ để mua một chút vật liệu đem về phố Vân Lý từ từ điêu khắc.
Chợ vật liệu điêu khắc, đây là chợ lớn nhất ở Thượng Hải.
Sau khi đỗ xe nhìn xung quanh một lát, tiếp đó đến một cửa hàng chọn được vật liệu cần, mua xong thanh toán thì rời đi luôn.
Lái xe chuẩn bị về phố Vân Lý.
…
Lúc này trên vỉa hè, một cô gái trẻ tuổi sau lưng đeo một balo nhỏ đang đi trên đường, trong lòng còn đang nghĩ chuyện vừa rồi.
“Ai, thật đáng tiếc, lại không trúng tuyển, rõ ràng chỉ thiếu chút xíu nữa.” Vương Dĩnh nghĩ đến lúc phỏng vấn. Bởi vì một câu nói của mình mà đắc tội với giám khảo cô ta cảm thấy bản thân mình đúng là ngốc nghếch.
Giám khảo kia ở trong phòng tùy tiện nhổ đờm, cô ta nhắc nhở đối phương phải chú ý một chút vấn đề vệ sinh môi trường thì bị đối phương ghi thù, PASS ngay và luôn.
Mặc dù đáng tiếc nhưng mà cô không hối hận, nếu như vẫn là tình huống như vậy thì cô ta vẫn sẽ nhắc nhở.
Lúc này, ánh mắt cô ta nhìn thấy một nhóm người vây quanh ở đó, trong lòng có chút hiếu kỳ, không biết xảy ra chuyện gì mà sao lại có nhiều người vây quanh ở đó như vậy.
Một đám người dân qua đường vây quanh đó, rỉ tai thì thầm với nhau.
“Đừng động vào ông ta, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nếu như tỉnh lại sẽ vu vạ cho anh đó.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy vậy nên mới không dám động vào.”
“Hay là gọi xe cứu thương đi.”
“Anh gọi đi, tôi không biết gọi.”
“Vậy tôi cũng không gọi nữa.”
Mọi người thấy nhưng không có chút hành động nào.
Vương Dĩnh chen vào trong đám người, khi nhìn thấy một người nhân viên bảo vệ môi trường đang nằm ở đó thì cũng giật mình. Sau đó không nghĩ nhiều mà vội vàng bước lên trước, ngồi xổm xuống nhẹ giọng gọi: “Ông ơi, ông ơi, ông không sao chứ?”
“Cô gái đừng đụng vào, người này không có quan hệ gì với cô, nếu như xảy ra chuyện thì chắc chắn có liên quan đến cô đó.” Có người xung quanh nhắc nhở.
Vương Dĩnh liếc nhìn người kia một cái cũng không nghĩ nhiều, nhớ tới trước đây trên sách xem qua một chút về sơ cứu khẩn cấp, ít nhất còn nhớ rõ một chút sau đó mở miệng đối phương ra.
Không chút do dự kề miệng thổi vào một hơi.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng run lên, cô gái này thật đúng là đáng sợ, chuyện này cũng dám làm.
Lúc này trong đám người, Lâm Phàm cũng vừa hay đi ngang qua, vốn định ra tay nhưng khi nhìn thấy một cô gái làm như vậy cũng sững sờ, không ngờ rằng còn có người lại như vậy.
Có điều hô hấp nhân tạo như này cũng không cứu được, sau đó ngón tay Lâm Phàm khẽ động, một đạo khí kình được bắn ra rót thẳng vào người của người nhân viên bảo vệ môi trường.
Không lâu sau, trải qua sự nỗ lực nhiều lần của Vương Dĩnh thì người nhân viên bảo vệ môi trường kia cũng dần dần tỉnh lại.
Người xung quanh ngạc nhiên.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, người thực sự tỉnh rồi.”
“Cô gái này thật lợi hại.”
“Đúng vậy.”
Sau đó có người vội vàng tiến lên, dường như là rất quan tâm hỏi: “Ông ơi, ông không sao chứ?”
Ông lão mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người như vậy chung quanh mình thì cũng có chút mơ hồ. Thế nhưng nghĩ đến mình vừa mới bị ngất xỉu thì cũng vội vàng cảm ơn.
“Cảm ơn, cảm ơn…”
Theo ông lão nghĩ thì không ngờ vẫn còn nhiều người tốt như thế.
Một đám người đỡ ông lão dậy, quan tâm lo lắng không hề lạnh lùng như lúc trước.
Có điều Vương Dĩnh bị ông lão quên mất.
Vương Dĩnh thấy ông lão tỉnh lại cũng không nghĩ nhiều, mặc dù đối phương không biết mình là người giúp, nhưng bản thân giúp người không phải là vì để người khác cảm ơn.
Sau đó cô phủi đầu gối, bụi bặm trên người xuống, tiếp đó lại đi thẳng về phía trước.
Tiếp theo vẫn còn một cuộc phỏng vấn khác mà cô phải tham gia.
Hơn nữa còn là một công ty tương đối tốt, cạnh tranh rất kịch liệt, bản thân cô nhất định phải cố gắng.
Lâm Phàm nhìn Vương Dĩnh nhìn kỹ cô gái này thật đúng là một người lương thiện, có điều vận may không được tốt cho lắm.
Về phần này, cho dù làm bao nhiêu chuyện thì công lao cuối cùng cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào đối với cô ấy.
Mà cô ấy có thể luôn lạc quan như vậy, thái độ này cũng đủ lớn, không thể không bái phục.