Chương 1641: Hôm nay mới học
“Xin chào...” Lúc này Lâm Phàm từ phía sau hô lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Vương Dĩnh, mà nụ cười hơi không có ý tốt.
Vương Dĩnh nghe thấy có người ở phía sau gọi mình trong lòng có chút nghi hoặc, có điều vẫn rất cởi mở quay đầu lại. Thế nhưng khi nhìn thấy rõ đối phương là ai thì lập tức sửng sốt.
Miệng há to, rất hưng phấn nói.
“Lâm đại sư...”
Bây giờ Lâm đại sư nổi tiếng như cồn, hoàn toàn là thần tượng trong lòng của giới trẻ.
Bình thường Vương Dĩnh ngoại trừ học tập thì đa số đều lên mạng xem tin tức. Bắt đầu từ năm ngoái, cô ta đã chú ý đến người không sợ trời không sợ đất này rồi, lúc Lâm đại sư vẫn luôn vì chính nghĩa làm việc thì cô ta đã rất tò mò về hắn.
Khoảng thời gian trước, cô ta còn có chút ý kiến với Lâm đại sư, cô ta cảm thấy phong cách xử sự của Lâm đại sư quá ngang ngược khiến cho một ông lão phải khổ sở, nhưng cô ta phát hiện là mình đã sai rồi.
Bây giờ thấy được thần tượng của mình thì làm sao cô ta không phấn khích chứ, nhất là khi thần tượng còn chủ động gọi mình nữa.
“Lâm đại sư, tôi là fan cứng của anh đó.” Vương Dĩnh hưng phấn nói.
Lâm Phàm cười: “Tôi rất vinh hạnh khi có fan hâm mộ như cô.”
Vương Dĩnh hơi xấu hổ, sau đó cô ta nghi ngờ hỏi: “Lâm đại sư, anh gọi tôi là có chuyện gì phải không?”
Lâm Phàm: “Tôi đã thấy hết hành động vừa rồi của cô, rõ ràng là do cô giúp người nhân viên bảo vệ môi trường đó nhưng lại bị người khác cướp mất công lao.”
Vương Dĩnh: “Tôi không thèm để ý mấy việc này, chỉ cần mọi người có ý thức là được rồi, với lại bọn họ cũng có hỗ trợ một chút mà.”
Lâm Phàm không ngờ Vương Dĩnh sẽ trả lời như thế, trong lòng hắn thì thầm, hóa ra trên đời này cũng có người như vậy. Chẳng qua, hắn đột nhiên cảm thấy, hình như nhiệm vụ lần này không phải dễ hoàn thành thì phải.
Có điều hắn cũng không nghĩ tới nữa, chờ đến lúc đó lại suy nghĩ giải quyết như thế nào cũng được, cứ giải quyết chuyện trước mắt cái đã.
“Nhìn cô vội vã như này, tôi bấm ngón tay tính ra được, một lát nữa cô phải đi phỏng vấn đúng không?” Lâm Phàm cười hỏi.
Ha ha.
Vương Dĩnh nhìn dáng vẻ thần tượng giả vờ bấm ngón tay thì lập tức cười lớn, sau đó gật đầu nói: “Đúng rồi, lát nữa tôi có một cuộc phỏng vấn, trước đó bị người ta từ chối ngay tại chỗ rồi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.”
“Rất hăng hái, tôi tặng cái này cho cô vậy.” Lâm Phàm lấy thành phẩm mà hắn đã thử điêu khắc ra.
Vương Dĩnh há to miệng, đầy mặt không dám tin: “Lâm đại sư, đây là quà mà anh tặng cho tôi sao?”
Cô ta ngây người, nhìn tượng gỗ điêu khắc trong tay, cô không ngờ Lâm đại sư sẽ tặng đồ cho mình, hơn nữa tượng gỗ này thật sự rất đẹp. Mặc dù nhìn không hiểu tượng gỗ này điêu khắc là cái gì, nhưng cô ta luôn cảm giác đó hẳn là một bức tượng Thần Phật nào đó.
Lâm Phàm gật đầu: “Ừ, cô là một cô gái hiền lành tốt bụng. Tượng gỗ này có thể mang đến cho cô sự may mắn, biết đâu cô mang theo nó thì sẽ có thể phỏng vấn thành công, sau này sẽ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc thì sao.”
Vương Dĩnh cực kỳ yêu thích tượng gỗ trong tay, nhất là tượng gỗ này do thần tượng tặng cho cô ta nên càng vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà cô ta phát hiện lời của Lâm đại sư nói có mùi nguy hiểm, cô ta lập tức nghi hoặc nhìn thần tượng của mình.
Lâm Phàm cười nói: “Tin tôi đi, cô cứ mang theo nó trên người, như vậy thì cô sẽ có được sự may mắn. Được rồi, đi thôi, cố lên nhé.”
Không đợi Vương Dĩnh phản ứng lại thì thần tượng đã xoay người rời đi.
Sau đó cô ta hơi thẫn thờ nhìn mặt tượng gỗ chỉ to bằng một ngón tay, rốt cuộc đây là tình huống gì? Nhưng không biết tại sao, lúc cô nhìn thấy tượng gỗ này thì trong lòng cô ta cảm thấy có chút an tâm.
Lâm Phàm trở lại trong xe, không biết cái đó có tác dụng hay không nữa, sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp lái xe chạy về phố Vân Lý.
…
Tại một công ty niêm yết nào đó.
Lần tuyển dụng này cạnh tranh cực kỳ lớn, người tới phỏng vấn cực kỳ nhiều, hơn nữa đều có trình độ cực kỳ cao. Dân khoa chính quy bình thường nhiều như mây, nghiên cứu sinh lại càng không thiếu.
Muốn thành công chiến thắng mà được tuyển dụng từ trong một đám kẻ mạnh thế này, thật sự là việc vô cùng khó khăn.
Vạn quân đi qua cầu độc mộc, nhưng chỉ có một người là có thể đi qua.
Trong phố Vân Lý.
Lâm Phàm xách toàn bộ tài liệu đã mua được vào trong tiệm.
Điền Thần Côn nhìn thấy những thứ này thì nghi hoặc hỏi: “Nhóc con, cậu mua mấy khối gỗ này về làm gì vậy?”
Lâm Phàm bất đắc dĩ nhìn Điền Thần Côn nói: “Là dùng nó để điêu khắc đấy, không hiểu thì dựa cột mà nghe.”
Triệu Chung Dương vẫn luôn chơi điện thoại, cảm thấy tò mò hỏi: “Anh Lâm, anh còn biết điêu khắc nữa á?”
Lâm Phàm cười: “Biết, hôm nay vừa học được.”