Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1654 - Chương 1654 - Ông Ta Rất Xui Xẻo

Chương 1654 - Ông ta rất xui xẻo
Chương 1654 - Ông ta rất xui xẻo

Chương 1654: Ông ta rất xui xẻo

Điền Thần Côn ở bên cạnh nói: “Tôi nói cho các người biết, ông chủ nhỏ không phải đang khoác lác mà là nói thật, vừa rồi nhân viên chuyển phát nhanh đã đích thân đưa thư đến rồi.” Sau đó ông ta giơ thư mời lên càng cao hơn nói: “Nhìn thấy con dấu trên này không, là thật đó!”

Triệu Chung Dương cũng nói vào: “Cẩu gia có thể được chọn cũng là danh xứng với thực, lần trước quảng cáo nào nói chó là bạn của con người, đặc biệt là chó bảo vệ con người càng là người bạn tốt nhất trong số những người bạn tốt.”

“Nhớ năm ngoái Cẩu gia dẫn dắt một trăm con chó chiến đấu chống lại kẻ buôn người, uy phong biết bao.”

“Sau đó lại dũng cảm lao vào lửa, liều chết cứu đứa trẻ ra ngoài, toàn thân nó lúc đó bị cháy đen thui. Những chuyện này cho dù là người thì cũng chưa chắc đã có dũng khí như vậy.”

“Còn có lần trước, Cẩu gia một hơi kéo ba người chết đuối lên khỏi mặt nước, đây là hành động dũng cảm, ai có thể so sánh được chứ?”

“Càng không cần nói cái gì mà dẫn bà lão qua đường, cứu bà lão bất tỉnh ở trước xe.”

Triệu Chung Dương một hơi khoác lác, khen ngợi Cẩu gia.

Còn Cẩu gia vốn còn đang tức giận, khi nghe thấy mấy cái chiến tích này không khỏi cao ngạo ngẩng cao đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên định, dường như cũng bị hành động của mình làm cho cảm động.

Các chủ cửa hàng gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe vậy thôi đã thấy không có vấn đề gì rồi, Cẩu gia thực sự có năng lực này.”

Lâm Phàm nhìn mọi người, sau đó ánh mắt nhìn về phía nhân viên công tác nói: “Nghe thấy rồi chứ? Không phải tôi ngăn cản các người thi hành pháp luật mà là thực sự không thể được. Con chó này sắp tham dự buổi trao giải thưởng, mà những con chó này lại là đồng đội của nó, cũng là người nhà của nó. Các người cứ như vậy mà bắt hết chúng đi, vậy thì tôi chỉ muốn hỏi là lãnh đạo của các người có đồng ý hay không? Nếu không thì gọi điện cho lãnh đạo của các người đi, chỉ cần ông ta đồng ý thì cái khác không cần phải nói, con chó này cũng cho các người đưa đi, cùng lắm thì nếu tôi tự đi đến buổi lễ trao giải thì nói rằng anh hùng bị các người bắt đi chôn sống rồi, được chưa?”

Nhân viên công tác nghe vậy thì trong lòng cũng run lên, giống như đang nghe chuyện xưa, nhưng câu chuyện này dường như là thật, sau đó do dự một lúc.

“Vậy thì chờ chúng tôi gọi điện thoại đã.”

Lâm Phàm gật đầu: “Được, gọi đi.”

Nhân viên công tác lấy điện thoại ra gọi điện cho lãnh đạo, khi nói rõ chuyện này thì người lãnh đạo ở đầu bên kia chửi ầm lên. Mắng bọn họ đầu óc bị cửa kẹp rồi sao, nói như vậy mà cũng tin. Nhưng vừa nghe đó là Lâm đại sư nói thì vị lãnh đạo kia lập tức bắt đầu coi trọng.

“Lâm đại sư, lãnh đạo của chúng tôi muốn nói chuyện với anh.” Nhân viên công tác bị lãnh đạo mắng xối xả, sau đó khuôn mặt bất lực đưa điện thoại qua.

Lâm Phàm nghe máy: “Lãnh đạo, xin chào, tôi là Lâm đại sư của phố Vân Lý. Chuyện vừa rồi là như thế này, con chó của tôi rất vinh dự được chọn là con chó duy nhất được vinh danh là trong mười người có ảnh hưởng nhất ở Trung Quốc. Các người bắt chó hoang thì không phải không tốt, chỉ là các người muốn bắt hết những con chó anh hùng này của tôi thì tôi thấy là cần phải nói cho các người rõ ràng. Nếu không, sau này có chuyện gì thì không phải là trách tôi không nhắc nhở các người hay sao?”

Lãnh đạo ở đầu dây bên kia cũng bị những lời nói của Lâm Phàm hù dọa, sau đó bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím, chắc là ông ta đang lên mạng tra cứu.

Thông thường lễ trao giải lớn như vậy, kết quả sẽ được công bố trên mạng.

Khi thấy bức ảnh mười người có ảnh hưởng nhất được đăng trên trang mạng, trong đó chỉ có duy nhất một nhân vật không phải là người thì ông ta sững sờ, cảm thấy sống nhiều năm như vậy đúng là sống vô ích rồi.

Khụ khụ!

Vị lãnh đạo kia ho nhẹ vài tiếng.

“Lâm đại sư, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, là tôi sắp xếp công việc có chút sơ xuất. Những con chó này đều là anh hùng, cậu nói có đúng không? Nếu tôi biết sớm hơn thì tôi nhất định sẽ không sắp xếp như vậy.”

“Kính nhờ Lâm đại sư, lúc đến buổi lễ trao giải tuyệt đối đừng đem chuyện này ra làm trò đùa mà nói ra, tôi không chịu nổi đâu.”

Vị lãnh đạo không sợ những thứ khác, chỉ lo sợ ngày hôm đó Lâm đại sư tại buổi lễ trao giải sẽ coi chuyện này như trò cười mà nói ra.

Chuyện này nói ra cũng không sao, mấu chốt là ông ta sẽ có sao đó. Nhẹ thì bị chửi mắng, nặng thì phải nhận sự chỉ trích của tổ chức vì không chú tâm trong công việc…v.v.

Lâm Phàm nghe vậy không khỏi bật cười đáp: “Được, được, tôi nhất định sẽ không nói. Nhưng mà lãnh đạo à, tôi phải nhắc nhở ông, người tố cáo chuyện này là Chu Thạch Minh có đúng không? Tôi nói cho ông biết, ông tốt nhất đừng có quan hệ gì với ông ta, xui xẻo lắm đó nha.”

Vị lãnh đạo ở đầu bên kia nghe vậy thì cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Bình Luận (0)
Comment