Chương 1671: Tôi muốn tố cáo
Ông chủ trung niên lắc đầu thở dài: “Hai chén mì này thật phí phạm. Hiện tại ngoài kia còn có rất nhiều đứa trẻ không có mà ăn, mỗi ngày chỉ có một chén cháo. Nào giống trẻ em trong thành phố, chỉ cần không vừa ý hay ăn không hết là sẽ ném đi ngay. Từ nhỏ đã có quan niệm lãng phí như vậy thì sau này sẽ khó sửa.”
Lâm Phàm nhìn ông chủ trung niên này, nhìn kỹ rồi mới thấy, ông chủ này thế mà lại là một người có tấm lòng nhân hậu như vậy. Hàng năm đều làm một ít mì sợi rồi gửi qua đường bưu điện đến những vùng sâu vùng xa.
Đây là người tốt, chỉ là không phù hợp với điều kiện của nhiệm vụ bởi vì ông chủ trung niên này có cuộc sống rất tốt đẹp, có một đôi trai gái, hơn nữa sau này cũng sẽ không gặp phải chuyện xấu gì.
Người đàn ông trung niên dọn dẹp xong chỗ mì rơi dưới đất, cho vào một cái hộp rồi đặt ở bên ngoài quán, hình như là để những động vật đi lạc tới đây ăn.
"Mọi người cứ từ từ ăn." Ông chủ áy náy cười với mọi người, sau đó lại lấy toàn bộ tăm ở trên bản vào lại trong hộp.
Lâm Phàm lắc đầu, trong lòng cũng thầm nghĩ không biết đứa trẻ này là của ai mà lại bị dạy thành bộ dạng này, thật sự là quá thất bại.
Một lúc sau.
Lâm Phàm sắp ăn xong, khi chuẩn bị tính tiền thì lại có ba người tới.
Hai người trong số họ là bà lão và đứa trẻ vừa rồi, và cả một người phụ nữ trung niên.
"Cho tôi ba chén mì." Người phụ nữ trung niên đặt mông ngồi ở chỗ đó, mà đứa trẻ thì đắc ý ngồi ở bên cạnh. Còn bà lão thì hình như vừa bị trách mắng xong nên con mắt có chút đỏ.
Ông chủ nhìn thấy tình hình thì cũng không nói thêm gì, trở lại nhà bếp làm mì.
Mà hiện tại Lâm Phàm cũng không vội vã rời đi, hắn muốn nhìn xem, bọn họ muốn làm gì?
Cũng không lâu sau, tiếng của ông chủ từ nhà bếp phát ra.
“Thật ngại quá, làm phiền tự mình đến bưng một chút.”
Người phụ nữ trung niên nghe được lời này ngay lập tức vỗ bàn một cái, lộ vẻ rất không vui: “Có chuyện gì vậy, tôi tiêu tiền đến ăn mỳ, đến cả đồ cũng muốn tôi tự mình bưng hay sao?”
Ông chủ đang làm bát mì cuối cùng, nghe được những lời này cũng thở dài một tiếng. Có điều cũng không so đo chuyện này với người không nói lý lẽ, tuyệt đối không nên tranh chấp bởi vì cho dù bạn nói cái gì cũng không thể đấu lại được với đối phương.
Sau đó mỗi tay bưng một bát mỳ đặt xuống bàn, tiếp đó quay đầu đi bưng bát mì cuối cùng đến.
Khi ông chủ chuẩn bị rời đi, người phụ nữ trung niên kia giọng điệu không tốt nói: “Ông đứng lại đó đừng nhúc nhích cho tôi.”
Ông chủ dừng lại, không biết người phụ nữ này muốn làm cái gì, lúc này người phụ nữ gắp toàn bộ thịt bò sang một bát khác rồi ngẩng đầu lên nhìn ông chủ: “Tôi muốn hỏi ông, tiêu tiền đến ăn mì của ông, để cho ông kiếm tiền, ông không bán mì là có ý gì?”
Ông chủ nói: “Chị gái này, lời này của chị nói không đúng nhé, mặc dù tôi bán mì kiếm tiền để sống, thế nhưng đứa trẻ này của cô quá bất lịch sự, sao có thể dạy dỗ ra như vậy chứ.”
Bốp bốp!
Người phụ nữ trung niên đột nhiên vỗ bàn, vẻ mặt tức giận: “Tôi dạy dỗ như thế nào có liên quan gì đến ông, ông chỉ cần bán được mỳ của ông không phải là được rồi sao, làm sao phải nhiều chuyện như vậy?”
“Chị có thể nói chuyện dễ nghe một chút không, mọi người đều làm cha mẹ, sao có thể trước mặt con nhỏ nói ra những lời này.” Ông chủ không ngờ rằng, vị phụ huynh này lại không nói lý như vậy, hoàn toàn là ngoài dự liệu.
Lâm Phàm ở bên cạnh nhướng mày, cảm giác người phụ nữ này thật đúng là không tưởng tượng nổi, bộ dạng như vậy sao có thể dạy dỗ được con cho tốt chứ.
Hai người phụ nữ trung niên ngồi ở bàn còn lại không hề rời đi, lúc này cũng giúp ông chủ nói một câu: “Cô không thể dạy trẻ con như vậy được, đứa trẻ này nếu như từ nhỏ không dạy dỗ tốt thì lớn lên rồi sẽ rất hư hỏng.”
Lúc này người mẹ trực tiếp cầm đôi đũa đập mạnh xuống bàn nói: “Các cô nói cái gì vậy? Nói ai hư cơ? Con nhà các cô mới hư hỏng, con nhà chúng tôi sẽ không như thế. Con tôi như vậy sau này cho dù là đâm thủng trời, tôi cũng bù được lỗ thủng đó.”
Hai người phụ nữ trung niên bị hành động của người phụ nữ kia dọa cho sợ, cũng không dám nói thêm cái gì, đối với bọn họ thì người phụ nữ này quá hung ác.
Nhất là còn không phân rõ phải trái, đối với loại người này bọn họ thực sự không dám chọc, cũng là sợ chuốc lấy tai họa.
Mà lúc này, người phụ nữ trung niên lại hướng ánh mắt về phía bà lão nói: “Còn cái bà già này, dẫn cháu trai ra ngoài ăn mấy cái thứ này cũng bị người ta bắt nạt, bà nói xem bà còn có ích lợi gì?”
Lâm Phàm nghe thấy lời này, có chút không thể nhịn được nữa, nói: “Con người cô nói chuyện không biết phải trái quá đi thôi.”
“Sao nào, hôm nay các anh ai cũng muốn ngang ngược đúng không? Đều muốn giúp ông chủ này đối phó với tôi đúng không? Được, các người lợi hại.”
“Bây giờ tôi muốn tố cáo, tố cáo cửa hàng nhà ông làm ăn không hợp vệ sinh, không sạch sẽ.”
Sau khi nói xong câu này cô ta liền lấy điện thoại ra bấm số.