Chương 1670: Tiểu bá vương
"Bà nội, con mệt chết đi được, lúc về bà cõng cháu đi!" Đứa nhỏ kia nhìn như mới học lớp một. Ngồi ở trên ghế mà tay cứ làm loạn, đổ hết tăm lên mặt bàn ra chơi đùa.
"Được! Lúc về bà nội cõng. Cái này không thể chơi, trả về chỗ cũ đi!" Bà lão bất lực nói.
Đứa trẻ không vui: “Không! Cháu muốn chơi!"
Lâm Phàm thấy cảnh này thì lắc đầu, cảm thấy đứa bé này thật lì lợm. Chỉ là hắn cũng không nghĩ nhiều mà nghĩ xem sau khi ăn mì xong thì nên đi đâu.
Khoảng thời gian này có lẽ hắn nên đi đâu đó xem có thể gặp được người thích hợp hay không. Nếu có thì có thể tặng tượng gỗ điêu khắc cho người ta. Đây quả thực là một mũi tên trúng hai đích.
"Mì tôm đã xong, làm phiền cậu tới lấy một chút!” Giọng nói của ông chủ truyền ra từ nhà bếp.
Trong cửa hàng không có nhân viên phục vụ bởi vậy khách hàng đều phải tự mình tới lấy. Lâm Phàm đứng dậy đi đến quầy lễ tân lấy bát mì về.
"Mì bò được rồi." Ông chủ hét lên.
Bà nội nhìn cháu trai: “Nghe lời, đừng đi lung tung! Bà nội đi lấy mì.”
Lâm Phàm ăn một miếng mì, cảm thấy hương vị thật sự không tồi. Xem ra mắt nhìn cửa hàng của hắn vẫn rất tốt.
Mà đúng lúc này, giọng nói của cậu bé bên cạnh lại khiến Lâm Phàm chú ý.
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào bát mì của bà nội rồi cau mày: “Bà nội, hôm nay có phải bà không lấy hết thịt bò cho cháu rồi không?”
Bà nội cười: “Không phải! Trước khi bà nội mang tới đây thì đã lấy hết thịt bò vào bát của cháu rồi.”
Đứa trẻ không hài lòng, hét lên: "Bà nói dối! Bà nhất định là đã giấu thịt bò đi rồi! Chỗ thịt bò này của cháu ít hơn trước kia rất nhiều.”
Sau đó lập tức cầm đũa lên khuấy vào bát bà nội tìm thịt bò giấu ở phía dưới, mà cũng vì vậy đã làm sợi mì rơi hết xuống bàn.
Vẻ mặt bà lão bất lực: “Đứa nhỏ này thật sự là không nghe lời." Sau đó lại gắp mì trên mặt bàn vào lại bát.
Đứa trẻ ngồi ở chỗ đó, nhìn thấy trong chén thật sự không có thịt thì không ngừng đung đưa hai chân: “Cháu không tin! Nhất định là vừa rồi bà đã ăn vụng! Sao bà có thể làm như vậy? Cháu không ăn, cháu không ăn!”
Ông chủ nghe thấy thì đi ra. Ông ta nhìn đứa trẻ này, cảm thấy đứa trẻ này quả thực là quá hỗn hào, coi trời bằng vung.
Lâm Phàm dừng động tác, nói với đứa trẻ: "Cậu bạn nhỏ, cháu không thể đối xử với bà nội của cháu như vậy được!”
"Liên quan gì đến chú? Chú cứ ăn mì của chú không phải là được rồi sao?" Đứa trẻ không có một chút lễ phép nào, gân cổ lên hét với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nghe được lời này thì tức giận đến mức muốn tát cho nó mấy cái, chỉ là cố nhịn xuống. Nếu không phải thấy đối phương chỉ là một đứa trẻ thì hắn nhất định đã dạy cho nó một bài học rồi.
Bà lão gật đầu với Lâm Phàm một cái: “Thật ngại quá, thật ngại quá! Đứa nhỏ này đã bị chiều hư rồi. ”
Trong lòng Lâm Phàm lắc đầu, biết hư rồi mà còn chiều như vậy.
Sau đó thở dài một tiếng: “Không ăn sẽ đói bụng, để bà nội mua một bát khác." Hiển nhiên là không thể làm gì với cháu trai này.
Ông chủ trung niên vẫn luôn đứng nhìn cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng rất tức giận. Làm sao lại có thể có một đứa trẻ như vậy chứ? Giáo dục thật sự là quá thất bại mà.
Không đợi bà lão kia mở miệng đã nói thẳng: "Xin lỗi, mì của tôi không bán cho những đứa trẻ không hiểu lễ phép.”
Bà lão nghe ông chủ nói như vậy thì bất lực ngồi xuống. Nhìn thấy cháu trai mình vẫn còn đang tức giận thì giọng điệu cũng yếu đi một chút: “Bà nội thật sự không ăn, tất cả đều cho cháu.”
Lúc này đứa trẻ vẫn ngồi ở chỗ đó, vì nổi giận mà trên trán nổi xanh. Bàn tay nhỏ bé vung lên làm đổ toàn bộ hai chén mì ở trên bàn xuống đất. Sau đó lập tức cầm lấy cặp sách, rời đi không thèm quay đầu lại. Mà bà lão thì chán nản đuổi theo ở phía sau.
"Aizz! Trẻ con bây giờ đều bị chiều đến hư rồi. Cứ như vậy thì không biết sau này sẽ ra sao đây?” Ông chủ trung niên nhìn thấy cảnh này thì tức giận đến mặt đỏ bừng. Sau đó lấy chổi ra quét dọn sạch sẽ chỗ mì trên mặt đất.
Lâm Phàm tiếp tục ăn mì, lắc đầu nói: “Ông chủ, vừa rồi ông làm rất đúng.”
Ông chủ nhìn Lâm Phàm, vẻ mặt tươi cười xán lạn: “Aizz! Tôi làm như vậy cũng chỉ là muốn cho đứa nhỏ này biết mình đã làm sai, đồng thời cũng muốn bà nội của đứa nhỏ kia hiểu được, mình không thể cứ dạy bảo đứa nhỏ như vậy được. Nhưng xem ra tôi làm như vậy cũng là vô ích rồi.”
Ở một bàn khác, hai người phụ nữ trung niên đã sắp ăn xong, nhìn thấy cảnh này thì cũng liên tiếp lắc đầu: “Nếu con nhà tôi mà như vậy thì tôi đã để nó quỳ trên mặt đất rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì không phải sẽ coi trời bằng vung luôn sao? Cũng không biết là nhà ai lại dạy dỗ ra một đứa trẻ như vậy nữa, thật sự là quá kỳ cục. ”
"Đúng vậy! Đứa nhỏ này quả thực chính là Tiểu Bá Vương, giáo dục thất bại mà."