Chương 1669: Tôi chỉ hỏi một câu thôi, có giúp hay không?
Vương Minh Dương không thèm để ý đến việc Lâm Phàm ngồi ở vị trí của mình mà đặt mông ngồi ở trên bàn làm việc: “Nếu cậu thích thì có thể lập tức chuyển tới đây. Lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho cậu một nơi chuyên dụng để bán bánh.”
Lâm Phàm xoay ghế: “Đừng! Đây không giống với cuộc sống mà tôi mong muốn. À, đúng rồi! Hôm nay tôi tới đây là có chuyện muốn nói với anh.”
Vương Minh Dương tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
"Chuyện của viện phúc lợi." Lâm Phàm nói, tay hắn cầm lấy gậy golf, sau đó nhẹ nhàng vung lên, đánh bóng vào trong lỗ.
Vương Minh Dương biết huynh đệ này của mình rất để ý đến chuyện của viện phúc lợi. Anh ta có cảm giác cả đời này của huynh đệ mình có thể sẽ gắn bó với viện phúc lợi này.
"Phía sau viện phúc lợi của tôi có khá nhiều nhà cũ, anh có biết không?" Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương nhớ lại một chút: “Biết! Hình như khu đất còn rất lớn, cỏ mọc cũng không ít. Là một nơi được xây dựng đã khá lâu rồi.”
Lâm Phàm: “Đúng vậy! Chính là chỗ đó. Hiện tại tôi dự định phát triển nơi đó, muốn xây dựng nó thành tòa chung cư.”
Vương Minh Dương nghe thấy thì cười: “Được rồi! Cậu nói vậy là tôi đã hiểu cậu muốn nói gì rồi. Việc này tôi lo, cậu không cần lo chuyện gì cả. Quan hệ giữa cậu và tôi như vậy, đâu cần nói nhiều chứ.”
"Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, đôi lúc cậu cũng rất có đầu óc kinh doanh, biết tận dụng các cơ hội. Ở đây là Thượng Hải, nếu chúng ta xây dựng tòa chung cư ở đó thì giá bán nhất định là giá trên trời đó nha.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không phải! Tôi không muốn bán mà là chuẩn bị cho viện phúc lợi dùng.”
Vương Minh Dương: “Vậy thì thật đáng tiếc! Chỉ là không sao, chút tiền này tôi vẫn có thể bỏ ra được. Cậu chuẩn bị xây bao nhiêu tầng?”
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, tính toán một chút: “Chắc phải năm sáu mươi tầng đi! Từ diện tích của mảnh đất thì chắc là chỉ có thể xây một tòa nhà.”
Phốc phốc!
Vương Minh Dương vừa nghe lời này thì thiếu chút nữa đã cười phun. Sau đó sờ trán Lâm Phàm, hoảng sợ nói: "Bạn tốt à, cậu bị sốt rồi sao?”
"Nhưng cũng không nóng mà? Cậu đang nghĩ gì vậy? Nếu xây một tòa nhà mười tầng thì còn được, chứ năm sáu mươi tầng, cậu điên rồi sao?"
Khi nghe được tình huống này, Vương Minh Dương cũng không biết nên nói cái gì. Hắn phải vô tư như nào mới có thể nói ra lời như vậy chứ?
"Bạn tốt, cậu phải biết, nơi này là Thượng Hải! Cậu có biết nếu muốn xây một tòa chung cư năm sáu mươi tầng thì nền móng phải đào sâu bao nhiêu không? Lại còn cả tiền thuế, tiền điện nước…. và cả đống thứ khác. Cậu có biết phải nộp bao nhiêu tiền không?"
"Hơn nữa, còn cả thuế bất động sản này. Cậu có biết phải nộp bao nhiêu tiền không? Nhất là cậu nói sẽ không bán chung cư, như vậy thì tiền thuế thôi cũng đủ để đè chết người rồi đó.” Vương Minh Dương sợ ngây người, cũng không biết nên nói với bạn chí cốt của mình như thế nào nữa.
Lâm Phàm sửng sốt, đúng thật là hắn không biết chuyện này: "Rất nhiều sao? ”
Vương Minh Dương nhìn thoáng qua Lâm Phàm: “Nói đơn giản như vậy đi, nếu như tôi kiếm được một trăm đồng thì tiền thuế sẽ phải nộp 61 đồng. Cậu nói xem, đây có nhiều không?”
"Nhiều!" Lâm Phàm gật đầu.
Vương Minh Dương thở dài: “Bây giờ cậu biết rồi, vậy cậu còn muốn xây hay không?”
"Xây!" Lâm Phàm gật đầu.
"Tôi...." Vương Minh Dương hít thở không thông, cảm thấy như dù anh ta có nói như thế nào thì anh bạn thân này vẫn không thể hiểu ý mình.
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương: “Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có giúp hay không?”
Vương Minh Dương: “Giúp!”
Lâm Phàm nở nụ cười: “Vậy không phải là được rồi sao? Nói nhiều như vậy làm gì chứ? Nếu anh không đồng ý, tôi cũng có thể hiểu. Nếu đồng ý giúp đỡ mà còn nói với tôi nhiều lời như vậy thì không phải là vô nghĩa sao?”
Vương Minh Dương thở dài: “Bây giờ thì tôi hiểu rồi, rất có thể kiếp trước tôi là vợ cậu, cho cậu đội nón xanh nên đời này phải trả nợ. Cậu làm vậy là muốn tôi vứt toàn bộ số tiền tôi kiếm được năm ngoái lên hết người cậu mà.”
Lâm Phàm cười xấu xa, vỗ bả vai Vương Minh Dương: “Được rồi! Đều là người một nhà cả, còn cần nói khách sáo gì chứ. Tôi đi trước đây!”
Sau đó đến cửa và dừng lại.
"À! Đúng rồi! Bản thiết kế phòng xong chưa? Cho tôi xem chút đi."
Sau khi rời khỏi chỗ của Vương Minh Dương, tâm trạng của Lâm Phàm rất vui vẻ, có một người bạn tốt như vậy đúng là rất tốt.
Lúc này bụng hắn có chút đói, lại trùng hợp nhìn thấy một quán mì ở ven đường. Tuy rằng quán không lớn nhưng lại trang trí không tồi, chắc là làm ăn rất tốt.
Dừng xe ở một bên.
"Mì Hòa Gia"
Chính là tên của quán mì này, có ý nghĩa mọi chuyện đều hưng thịnh.
Bước vào cửa hàng, có một bàn ăn.
"Ông chủ, cho một bát mì tôm!" Lâm Phàm ngồi đó xuống rồi gọi.
"Được!" Ông chủ trung niên ở quầy nghe thấy thì đi vào trong phòng bếp. Phòng bếp này không phải căn phòng riêng biệt nên người ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng.
Môi trường rất tốt, rất sạch sẽ.
Đúng lúc này có một bà lão dắt theo một đứa trẻ bước vào cửa hàng: “Ông chủ, hai bát mì thịt bò.”
"À! Được!" Ông chủ đứng trong nhà bếp hét lên.
…