Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1668 - Chương 1668 - Huynh Đệ, Đã Lâu Không Gặp

Chương 1668 - Huynh đệ, đã lâu không gặp
Chương 1668 - Huynh đệ, đã lâu không gặp

Chương 1668: Huynh đệ, đã lâu không gặp

"Trăm năm sau, nếu chúng ta không còn nữa, không phải vẫn còn có người tiếp tục công việc ở đây sao?"

Lâm Phàm cảm thấy mình nghĩ hơi xa. Tuy rằng lý tưởng rất tốt nhưng hiện thực lại rất tàn khốc. Chỉ là hắn tin tưởng, dựa vào sự nỗ lực của mình tuyệt đối không thành vấn đề.

Viện trưởng Hoàng nhìn Lâm đại sư, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, sau đó nở nụ cười: “Lâm đại sư, chỉ cần ngài nguyện ý thì tôi nhất định sẽ trợ giúp đến cùng.”

Tập đoàn Đông Hán!

Phòng họp.

"Vương tổng, việc khai thác đất đai bên Thanh Huyền đều rất tốt. Trong vòng một tháng giá nhà ở Thanh Huyền đã tăng khoảng ba mươi phần trăm." Một người phụ trách dự án theo dõi tiến độ nói.

"Ừm." Vương Minh Dương gật đầu. Hiện tại việc phát triển sản nghiệp bên Thanh Huyền chủ yếu là để thử nghiệm trước, việc chính vẫn là để tham khảo ở bên Đài Loan. Dù sao nhà ở và trung tâm mua sắm đều như nhau. Hơn nữa, bên kia cũng sắp xây dựng đường cao tốc nối với thành phố cho nên giá nhà cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Lúc này, một vị mập mạp khác cũng báo cáo công việc: “Vương tổng, ban lãnh đạo bên Ngũ Hà đã gửi cho chúng ta một văn kiện. Họ nói bên đó có một tập đoàn xây dựng bởi vì có sử dụng vốn trái phép mà bị phá sản, cho nên hiện tại đã trở thành một đống hỗn độn. Ban lãnh đạo bên kia đã trả lời, họ nói nếu chúng ta muốn phát triển các khu chung cư kiểu mới ở đó thì phải đồng ý tiếp nhận những cục diện rối rắm kia.”

Vương Minh Dương nghe thấy vậy thì nhướng mày: “Bọn họ có phải là kẻ ngốc hay không, loại yêu cầu này cũng dám đưa ra?”

“Tôi không biết bọn họ có thật sự ngốc hay không nhưng đúng là có ý nghĩ hão huyền thật. Chủ yếu là do những người lãnh đạo đứng đầu ở Ngũ Hà là những người được bên trên đích thân đề cử, về mặt ý tưởng vẫn còn chưa thông suốt." Người phụ trách mập mạp nói.

Vương Minh Dương xua tay: “Trực tiếp nói cho bọn họ biết, đây là chuyện không có khả năng. Chúng ta đầu tư xây dựng các chung cư kiểu mới đã mất 1-2 tỷ, hiện tại bọn họ lại muốn chúng ta tiếp nhận khoản nợ gần ba tỷ của tập đoàn đó, bọn họ thật sự coi tiền của chúng ta là lá cây ngoài đường, muốn có là có sao?”

"Nói rõ ràng cho bọn họ biết, nếu không đồng ý thì dẹp đi, chúng ta không đầu tư nữa."

Lộp cộp.

Lúc này, thư ký bước vào.

Tiếng thảo luận trong phòng họp đột nhiên dừng lại.

Vương Minh Dương nhíu mày: “Làm gì vậy? Cô không biết chúng tôi đang họp hay sao?”

Nếu như là trước kia, thư ký nhật định sẽ không dám vào, nhưng hiện tại cô ta nhất định phải vào.

"Vương tổng, Lâm đại sư tới rồi, cậu ấy đang chờ ngài ở văn phòng của ngài." Thư ký nói.

Cô ta biết quan hệ giữa Vương tổng và Lâm đại sư, có đôi khi các cô cũng sẽ thảo luận về mối quan hệ giữa Vương tổng và Lâm đại sư có phải là có gì mờ ám hay không. Chỉ là hiện tại Vương tổng đã có bạn gái nên bọn họ cũng dẹp bỏ ý nghĩ này đi.

Nhưng mà bọn họ vẫn không ngừng suy đoán, nói không chừng đây chỉ là bình phong, còn sự thật ra sao thì không ai biết cả.

Vốn Vương Minh Dương còn rất nghiêm túc nhưng khi nghe chuyện này thì lập tức nở nụ cười, sau đó lập tức xua tay nói: “Được rồi, hội nghị kết thúc ở đây, mọi người giải tán đi.”

"Vương tổng, tôi còn có việc cần báo cáo." Một người phụ trách lên tiếng nói. Anh ta thấy việc báo cáo sao có thể bị gián đoạn thế này được chứ?

Nhưng Vương Minh Dương lại không để ý lắm, lập tức khoát tay nói: “Không cần! Chuyện còn lại anh ta cứ gửi trực tiếp cho tôi là được. Buổi tối tôi sẽ xem sau.”

Sau đó không nói hai lời mà đã đi về phía văn phòng.

"Aizz! Chúng ta còn chưa họp xong mà.” Người phụ trách nhìn thấy Vương tổng rời đi thì cũng rất bất lực.

Người ta thường nói, hồng nhan họa thủy nhưng theo anh ta thấy, người đàn ông cũng có thể là một họa thủy đó nha.

Thân là tổng giám đốc của công ty lớn, công việc không thể chần chừ như thế, nhưng khi Lâm đại sư vừa đến thì đã lập tức đẩy công việc đi.

Người phụ trách hạng mục khác ở bên cạnh cười nói: “Đừng họp nữa, Lâm đại sư tới rồi, Vương tổng nhất định phải đi tiếp đón. Những công việc này so sánh với Lâm đại sư thì chẳng tính là cái gì cả.”

"Đúng vậy! Ai mà không biết tình cảm giữa Vương tổng và Lâm đại sư là tốt nhất chứ. Nếu trước kia mà có thư ký dám xông vào phòng họp thì đã sớm đuổi đi rồi."

Thư ký tạm thời còn chưa rời đi, nghe thấy thế thì cũng mỉm cười, không nói thêm gì.

Văn phòng.

Lâm Phàm ngồi trên ghế tổng giám đốc, quay mặt về phía cửa sổ rộng rãi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Mẹ nó, làm tổng giám đốc đúng là rất thoải mái mà.

Kẽo kẹt!

Cánh cửa mở ra.

“Huynh đệ, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới đến thăm tôi rồi sao?” Vương Minh Dương vừa vào cửa đã lập tức cười mắng.

Lâm Phàm cười: “Được rồi! Tôi ở phố Vân Lý nửa tháng mà cũng không thấy anh tới tìm tôi, giờ còn có mặt mũi nói tôi sao? Mà văn phòng này không tồi, phong cảnh rất đẹp đó nha.”

Bình Luận (0)
Comment