Chương 1667: Tính chuyện tương lai
Vương Khả Hào vội vàng tiến lên, một tay bắt tay Lâm Phàm nói: “Lâm đại sư, cậu không sao chứ?”
Lâm Phàm: “Không sao! Động tác rất đơn giản. Đạo diễn Vương, ông anh có thấy hài lòng không?”
"Hài lòng, thật sự là quá hài lòng!" Vương Khả Hào gật đầu. Ông ta không nói đùa, thật sự hài lòng với cảnh quay này.
Trịnh Long và Lý Mạnh Hoa cũng trợn mắt há hốc mồm. Theo bọn họ thấy thì chuyện này giống như kỹ xảo được tạo ra từ máy tính vậy, không thể không bội phục. Đồng thời cũng cảm thấy Lâm đại sư này quá thần bí, giống như không có cái gì là hắn không biết cả.
Hơn nữa mạng lưới quan hệ cũng rất khủng bố. Ví dụ như chuyện bên Hào Giang đấy, chỉ cần một câu là đã có thể giải quyết mọi chuyện.
Sau đó ngay cả những người bạn ở Hào Giang của họ cũng đều gọi điện thoại tới hỏi thăm, rốt cuộc bọn họ đã tìm ai mà lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng như thế.
Bọn họ còn có thể nói như thế nào chứ? Chỉ có thể cười để lãng tránh đề tài này mà thôi.
Lâm Phàm: “Hài lòng là tốt rồi. Chỉ là đạo diễn Vương nhớ phải để ý đến chuyện bên viện phúc lợi. Dù sao đây cũng là viện phúc lợi, tôi không muốn nơi này xảy ra chuyện gì cả.”
Vương Khả Hào vỗ ngực cam đoan: " Cậu cứ yên tâm đi Lâm đại sư, chúng tôi tuyệt đối sẽ không mang phiền toái đến cho viện phúc lợi đâu."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Phàm gật đầu, sau đó trò chuyện với mọi người một lúc rồi đi tới chỗ gác cổng. Bây giờ Hàn Lục làm người gác cổng, trông coi viện phúc lợi này.
Hàn Lục nhìn thấy Lâm Phàm thì lên tiếng hỏi: "Lâm đại sư, đoàn làm phim này ở đây chắc là sẽ không sao chứ?”
Lâm Phàm xua tay: “Không sao! Tôi đã đồng ý cho bọn họ ở chỗ này rồi. Tôi đi vào trong nói chuyện với bọn nhỏ một chút.”
Hiện tại hắn vẫn tập trung bồi dưỡng những đứa trẻ này. Chỉ là lần này hắn đến đây còn có một chuyện quan trọng, đó chính là viện phúc lợi thật ra còn có một ít đất đai, chỉ là trên đó đã xây vài căn nhà.
Viện trưởng Hoàng: “Lâm đại sư, đây là nơi nhân viên trước kia của viện phúc lợi ở, sau đó quỹ viện phúc lợi có vấn đề nên những nhân viên đó cũng đều rời đi.”
Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, những căn nhà này thuộc kiểu kiến trúc vào thập niên 90. Bây giờ vẫn còn thì cũng khá là kỳ lạ.
"Viện trưởng Hoàng, bà thấy nếu nơi này đổi thành khu nhà ở dành cho giáo viên thì sẽ thế nào?”
Lâm Phàm nói. Hiện tại hắn đang có ý nghĩ này, chính là dần dần thay đổi tình hình của viện phúc lợi.
Những đứa trẻ chắc chắn sẽ lớn lên.
Có những chỗ nên tách biệt nhau ra, giống như ký túc xá vậy, bốn người một gian, hoặc là sáu người một gian, nam nữ tách biệt.
Hơn nữa, sau này cô nhi viện dựa vào cái gì để thu hút nhiều giáo viên giỏi tới đây? Điều thiết thực nhất chính là cung cấp một căn hộ, làm bao nhiêu năm thì có thể có một căn hộ, những phúc lợi này mới là thứ chân thật nhất.
Nếu là vì danh tiếng thì đó là điều không thể. Dù sao danh tiếng cũng không thể hấp dẫn người ta cả đời được.
Viện trưởng Hoàng suy nghĩ một lát nói: “Đổi nơi này thành khu nhà ở cũng không phải là không thể.”
"Đúng rồi!" Lúc này Lâm Phàm nhớ tới một chuyện: “Viện trưởng Hoàng, thật ra tôi có một ý tưởng, tuy rằng nói ra hình như không quá thực tế nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.”
Viện trưởng Hoàng nhìn Lâm Phàm, không biết Lâm đại sư muốn nói cái gì: “Lâm đại sư, cậu có ý nghĩ gì vậy?”
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể xây dựng một tòa chung cư mấy chục tầng ở đây. Ngoại trừ việc cung cấp nơi ở cho các giáo viên thì chúng ta còn có thể để dành cho bọn nhỏ trong tương lai. Tuy rằng tôi rất chắc chắn mình sẽ bồi dưỡng mỗi một đứa nhỏ thật tốt, để chúng đều thành công. Thế nhưng tương lai cũng rất khó nói, nói không chừng sau này nếu có biến cố gì xảy ra làm bọn nhỏ không phát triển được. Đến khi đó bọn nhỏ cũng phải kết hôn, cũng cần nhà cửa. Mà bọn nhỏ lại không có cha mẹ, chúng ta chính là cha mẹ của bọn chúng, cho nên chúng ta cũng phải tính toán tương lai cho bọn chúng.”
"Vì vậy, tôi muốn xây dựng một tòa nhà ở chỗ này để chuẩn bị tương lai cho bọn nhỏ.”
Viện trưởng Hoàng sửng sốt: “Lâm đại sư, chuyện này…. Có nhiều trẻ em như vậy…”
Lời này còn chưa dứt, Lâm Phàm đã lập tức ngắt lời: "Không sao! Nếu không đủ thì chúng ta có thể xây thêm.”
Viện trưởng Hoàng không còn lời nào để nói. Bà ta cảm thấy bản thân không theo kịp suy nghĩ của Lâm đại sư. Lúc này còn chưa được bao lâu mà hắn đã bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của bọn nhỏ rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại bà ta rất khâm phục cách làm người của vị Lâm đại sư này. Hắn nghĩ như vậy đều là suy nghĩ cho viện phúc lợi.
Dù sao làm gì có viện phúc lợi nào sẽ suy nghĩ đến nơi an cư cho bọn nhỏ như vậy chứ?
Lâm Phàm: “Bà xem, những đứa trẻ này đều là cô nhi. Khi lớn lên, có tương lai rồi thì cũng đều sẽ sống ở đây, mà cô nhi viện nhất định sẽ không đóng cửa. Mà bọn nhỏ nghĩ đến việc mình đã từng gặp phải thì nhất định cũng sẽ hết lòng trợ giúp những đứa trẻ có cùng hoàn cảnh khác, bà nói có đúng hay không?”