Chương 1673: Rốt cuộc chuyện này là thế nào
Dù sao chỉ cần họ muốn không cho bạn mở cửa hàng thì có sẽ cách chỉnh bạn, hơn nữa một biện pháp phổ biến nhất chính là trốn không ở văn phòng, lý do là đi họp. Jỏi khi nào họp xong thì sẽ nói là không biết, ngày mai lại tính.
Mà khi ngày mai đến lại viện lý do ra nước ngoài công tác, có thể làm cho bạn sức đầu mẻ trán muốn tự tử luôn.
Người phụ nữ kia nghe thấy những lời này thì đắc ý cười lên: “Tôi nói rồi, vệ sinh cửa hàng nhà ông không sạch sẽ thì là không sạch.”
“Cô…” Ông chủ trung niên tức giận, sắc mặt tái mét, sau đó nhìn những người nhân viên công tác nói: “Không thể nào, sao cửa hàng của tôi có thể không hợp chuẩn được chứ, các anh kiểm tra không đúng.”
Nhân viên cau mày nói: “Sao lại không đúng, ý ông là chúng tôi kiểm tra có vấn đề sao? Tôi nói cho ông biết, vệ sinh là một vấn đề quan trọng. Hơn nữa, ở đây còn gần trường tiểu học, nếu như học sinh ăn phải thứ không tốt cho sức khỏe rồi xảy ra vấn đề, ông có chịu trách nhiệm không?”
“Đừng nói nhiều như vậy, danh sách này ông cứ cầm lấy, khi nào dọn dẹp vệ sinh xong thì mở lại cửa hàng.”
Mà lúc này Lâm Phàm xem như đã nhìn ra, đây là cố ý kiếm chuyện, sau đó ngồi ở đó cầm điện thoại nói: “Không sai, kiểm tra thật sự là nghiêm ngặt, tôi đã quay lại video ở đây rồi.”
Lời này vừa nói ra, nhân viên ngay lập tức mất hứng, một người trong đó nhìn Lâm Phàm nói: “Anh làm cái gì thế? Không biết không thể quay phim chụp ảnh hay sao? Đưa điện thoại ra đây, xóa video kia đi.”
Bốp!
Gã ta vỗ mạnh xuống bàn.
Một tiếng này dọa tất cả mọi người trong tiệm suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Anh bị thần kinh à.” Người phụ nữ trung niên cũng bị dọa cho một trận, chỉ tay vào Lâm Phàm chửi bới.
Lâm Phàm đặt điện thoại lên bàn sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía những người này: “Được, điện thoại của tôi để ở đây rồi, các anh ai có bản lĩnh thì đến lấy, Lâm Phàm tôi hôm nay không tin, các anh có thể bắt nạt một người như vậy.”
Khi những người nhân viên nhìn thấy người ngồi ở đó vẫn không nói gì tiếp, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Khuôn mặt này thực sự có chút quen thuộc.
Bọn họ bình thường ngồi trong văn phòng, mỗi ngày hầu như đều không có chuyện gì làm, chỉ lướt điện thoại xem tin tức, đối với tin tức trên mạng thì hiểu biết rất rõ ràng.
Nhất là Thượng Hải, đối với người nào đó càng vô cùng quen thuộc.
Trên tin tức gần đây, ai là người nổi tiếng nhất?
Ngoài Cẩu gia ra thì đó chính là Lâm đại sư.
“Lâm đại sư.” Một trong những người nhân viên, cổ họng hơi chuyển động, không tự chủ được mà thốt lên một tiếng.
Ông chủ cửa hàng mặc dù không thường xuyên xem tin tức, thế nhưng cũng biết Lâm đại sư là người rất nổi tiếng ở Thượng Hải, lúc này cũng kinh hãi hô lên một tiếng: “Anh là Lâm đại sư?”
Lâm Phàm nhìn về phía ông chủ cửa hàng gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía những nhân viên kia nói: “Căn cứ để các anh điều tra là gì?”
“Nếu như các anh dựa theo quy định kiểm tra mà ông chủ cửa hàng này thực sự có vấn đề thì tôi không nói nhiều, chắc chắn là ủng hộ hành vi của các anh. Nhưng nếu như các anh là vì người phụ nữ này mà đến tìm ông chủ cửa hàng gây chuyện, vậy thì ngại quá chuyện này tôi phải cùng các anh làm cho đến cùng.”
Mấy người nhân viên nghe thấy những lời này đều sợ hết hồn, nếu như Lâm đại sư nghiêm túc thì đây sẽ là chuyện lớn.
“Không phải, Lâm đại sư đây là chúng tôi đang kiểm tra theo quy định.” Nhân viên lắp ba lắp bắp nói. Bây giờ họ chỉ có thể nhắm mắt trả lời.
“Vậy được, dựa theo quy định để kiểm tra đúng không. Tôi gọi điện thoại cho đơn vị của các anh, để bọn họ phái người đến kiểm tra, chắc không có vấn đề gì chứ. Nhưng mà nếu chuyện này là do các anh tự ý hành động, đừng trách tôi theo lý mà xử người." Ánh mắt Lâm Phàm sắc bén nhìn mấy nhân viên kia.
Đối với những nhân viên này mà nói, bọn họ biết Lâm đại sư không phải là người trong ngành với bọn họ, đối với bọn họ không có quyền chỉ huy. Thế nhưng địa vị của Lâm đại sư không phải là người bình thường.
Hơn nữa, lần này bọn họ cũng không quan tâm vệ sinh của quán mỳ này thực sự có vấn đề hay không, nếu so sánh với những cửa hàng khác thì đã rất vệ sinh rồi.
Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến Lâm đại sư vậy mà lại ẩn nấp ở chỗ này, hơn nữa còn nghe rõ ràng mọi chuyện.
“Anh là ai cơ chứ, chuyện này có liên quan gì đến anh?” Người phụ nữ trung niên chỉ tay vào Lâm Phàm mắng: “Anh đang xen vào chuyện của người khác đó, anh có biết không?”
“Người đàn bà đanh đá không có não.”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, không để ý tới người phụ nữ trung niên này, mà nhìn về những người nhân viên: “Làm người làm việc phải xứng với chức vụ của mình, tôi thấy được các anh cũng không muốn như vậy, tôi cho các anh một cơ hội nữa. Nói đi, rốt cuộc chuyện này là như nào.”