Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1674 - Chương 1674 - Gọi Lãnh Đạo Đến

Chương 1674 - Gọi lãnh đạo đến
Chương 1674 - Gọi lãnh đạo đến

Chương 1674: Gọi lãnh đạo đến

Những nhân viên hai mắt nhìn nhau, nếu như đối mặt với người khác thì bọn họ có lẽ sẽ có chút cảm thấy may mắn trong lòng. Nhưng đối mặt với Lâm đại sư thì bọn họ thực sự không biết nên nói như thế nào cho phải.

Sau đó cũng thành thật đáp: “Lâm đại sư, mong anh tha thứ, chúng tôi không phải là chủ động tìm ông chủ cửa hàng này gây phiền phức. Người này là vợ lãnh đạo của chúng tôi, bà ấy gọi điện thoại cho chúng tôi tới đây, chúng tôi cũng là không tiện từ chối, vậy nên…”

Ông chủ cửa hàng chưa nói câu nào mà đứng một bên lẳng lặng nghe, ông ta không ngờ rằng Lâm đại sư vậy mà lại giúp mình ra mặt, chuyện này khiến ông ta thực sự cảm động.

“Các anh nói bậy cái gì vậy, tôi quen các anh sao?” Người phụ nữ trung niên nhìn thấy tình huống này thì trong lòng ngay lập tức kinh hãi. Bà ta tuy là ngang ngược nhưng còn chút đầu óc, biết ở bên ngoài mượn năng lực của chồng bắt nạt người khác, nếu như bị phát hiện chắc hẳn sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng bà ta không ngờ rằng, những tên này vậy mà lại nói sạch sành sanh với người trẻ tuổi kia.

Đây có phải là đầu óc có vấn đề hay không?

Nhân viên nhìn người phụ nữ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đây là Lâm đại sư, chuyện này đừng giấu nữa, nếu không hậu quả sẽ không tốt đâu.”

Lâm Phàm nhìn những nhân viên nói: “Gọi điện thoại cho lãnh đạo của các anh đến đây, nói rõ chuyện ở đây. Nếu ông ta đến được thì đến một chút, nếu như bận tôi cũng không thèm để ý. Dù sao cửa hàng này là đúng quy cách và hợp vệ sinh, các anh không thể dùng quyền lực bắt nạt người khác có phải không?”

“Phải, phải.” Nhân viên gật đầu, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho lãnh đạo.

Trong văn phòng cục an toàn vệ sinh.

Một người đàn ông trung niên đang làm việc, lúc này điện thoại reo lên. Khi nhìn thấy đây là nhân viên cơ sở gọi tới ông ta cho rằng là trong công việc có chuyện gì muốn xin ý kiến mình bởi vậy liền nghe điện thoại.

“Có chuyện gì?”

Không lâu sau người đàn ông trung niên ngay lập tức kinh hãi đứng bật dậy, nghe âm thanh trong điện thoại sắc mặt cũng trở lên cực kỳ khó coi, dường như không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.

“Bây giờ tôi sẽ qua đó, khách khí với Lâm đại sư một chút.”

Sau khi cúp điện thoại thì sắc mặt người đàn ông trung niên tức giận đến đỏ bừng, giống như là gặp phải chuyện gì mất mặt. Tiếp đó ông ta cầm áo khoác rời khỏi văn phòng.

Người đang trong phòng làm việc nhìn thấy lãnh đạo vội vàng như vậy thì cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng theo quan điểm của bọn họ, lãnh đạo hùng hùng hổ hổ như thế, có lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi sao.

Cửa hàng.

“Mẹ, con muốn về nhà, con không muốn ở đây nữa.” Đứa trẻ không biết xảy ra chuyện gì, lớn tiếng la hét sau đó dùng chân đá văng chiếc ghế rồi đi thẳng ra bên ngoài.

Có điều vừa đi ra thì đã bị người phụ nữ trung niên kéo lại.

Lâm Phàm nói: “Đợi chút nữa chồng của bà đến, tôi muốn hỏi xem có phải là ông ta cho phép bà hoành hành bá đạo như vậy hay không.”

“Vì dân phục vụ, quả thật là vì dân phục vụ nha.”

Những lời này lọt vào tai những nhân viên bên cạnh, họ cảm thấy chói tai vô cùng, chỉ có thể xấu hổ cúi đầu. Bọn họ cũng không muốn như vậy, nhưng đối phương là vợ của lãnh đạo, bọn họ cũng muốn leo lên, mà muốn leo lên chắc chắn phải tạo quan hệ cá nhân thật tốt.

Nhất là vợ lãnh đạo bảo bọn họ đến làm việc, vậy chắc chắn là không thể từ chối được rồi. Dù sao thì có vợ lãnh đạo nói giúp, so với việc ở đơn vị chăm chỉ cố gắng thì còn có tác dụng hơn vạn lần.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện. Bọn họ làm sao ngờ rằng Thượng Hải to như vậy mà họ lại xui xẻo gặp phải người thích lo chuyện bao đồng là Lâm đại sư.

Hơn nữa Lâm đại sư lại bá đạo như vậy, chuyện này khiến bọn họ phải sống như nào đây.

“Chuyện này tôi không biết.” Người phụ nữ trung niên có chút sợ hãi muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Lâm Phàm lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ nói: “Đừng đi, đợi chút nữa chồng bà đến rồi, còn muốn đi cái gì chứ? Đợi chút đi.”

“Mẹ, con muốn về nhà, con không muốn ở lại đây.” Đứa trẻ đẩy người mẹ muốn rời đi, sau đó nhìn Lâm Phàm rất không lễ phép nói: “Sao ông không để cho mẹ tôi đi, chúng tôi muốn đi, có liên quan mẹ gì đến ông đâu chứ.”

Chỉ là một câu nói thông thường, nhưng mà từ miệng một đứa trẻ nói ra lại khiến người ta cảm thấy chán ghét như vậy chứ.

Nhân viên xung quanh thấy đứa trẻ này không chút lễ phép như thế, trong lòng cũng rất hối hận. Đồng thời cũng hiểu ra, đứa trẻ này có vấn đề rất lớn về giáo dục.

Không lâu sau.

Một bóng người vội vã chạy đến.

Khi vào trong tiệm, ánh mắt khẽ nhìn một vòng không quên hừ lạnh một tiếng với vợ con của mình, còn cả mẹ đẻ cũng ở đây, hơn nữa còn có người của đơn vị cũng ở đây nốt.

Có điều khi ánh mắt nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở đó thì người này lập tức bước lên bắt tay với đối phương: “Xin chào, xin chào, Lâm đại sư.”

Bình Luận (0)
Comment