Chương 1679: May mà mình nhanh trí
Triệu Chung Dương đang chơi điện thoại lúc này lẩm bẩm: “Ôi chao, lại có bệnh cúm mới rồi.”
Lâm Phàm: “Bệnh cúm gì?”
Triệu Chung Dương lắc đầu: “Không biết, hình như là mới xuất hiện ở một thị trấn nhỏ, đã có rất nhiều người mắc bệnh rồi. Tin tức này cũng không nói rõ, chỉ là nhắc mọi người chú ý vệ sinh.”
Điền Thần Côn: “Loại chuyện như này, trên cơ bản rất nhanh có thể bị tiêu diệt, y học nước ta cũng rất mạnh.”
Lâm Phàm đợi một lúc chuẩn bị tiếp tục ra ngoài, tìm kiếm mục tiêu.
Bây giờ hắn xem như phát hiện, có đôi khi chú ý nhiều hơn một chút, có thể phát hiện rất nhiều thứ trước đây không biết.
“Tôi ra ngoài đây.”
Lâm Phàm chào mọi người rồi đi thẳng ra ngoài.
Điền Thần Côn nhìn bóng lưng của Lâm Phàm rời đi, hoài nghi nói: “Tên nhóc này gần đây làm cái gì vậy? Cứ ra ngoài suốt, không phải là có em gái nào đó bên ngoài rồi chứ?”
Khụ khụ khụ!
Triệu Chung Dương nghe thấy lời này ngay lập tức ho khan: “Thần Côn, ông đây là muốn rước họa vào thân à?”
Điền Thần Côn: “Tôi rước họa cái gì?” Có điều lời này vừa nói xong ông ta cảm thấy một luồng sát khí ập đến, ánh mắt vừa nhìn đến thì lập tức đổi thành nụ cười sáng lạn, sau đó vỗ vào miệng mình nói: “Cô xem miệng của tôi, chỉ biết nói linh tinh.”
“Coi như tôi đánh rắm chưa nói gì đi.”
Ngô U Lan nhìn Điền Thần Côn, hừ lạnh ba tiếng liên tục, tựa như là nói sau này có nói chuyện thì cẩn thận chút.
Bên ngoài!
Lâm Phàm lái xe, đang nghĩ chút nữa nên đi đâu, Thượng Hải rộng lớn như vậy, loại tình huống này chắc cũng không ít.
Kít kít!
Một chiếc xe thể thao xuất hiện bên cạnh cũng đang đợi đèn xanh đèn đỏ.
Đèn xanh sáng lên.
Lái xe xuất phát.
Ở phía trước có một người đàn ông đang lái xe điện chở một đứa nhỏ, đứa nhỏ đứng ở chỗ gác chân trên xe điện, lúc này đang chờ đèn đỏ nên chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Có điều đứa bé trên xe không an phận, nghĩ rằng đã đến nơi rồi nên từ phía trước xe điện nhảy thẳng xuống, chạy về phía bên trái.
Người đàn ông phát hiện đứa trẻ chạy trên đường thì nhanh chóng xuống xe đuổi theo đứa bé, nhất là khi nhìn thấy những chiếc xe chạy với tốc độ nhanh ở phía trước, người đàn ông cũng chạy như bay.
Lâm Phàm vốn rất nhàn nhã đột nhiên nhìn thấy tình huống trước mặt, cũng giật mình khi thấy một đứa bé vậy mà lại chạy về phía trước. Hơn nữa dựa theo khuynh hướng này thì phía bên mình không đâm vào được nhưng chiếc xe bên cạnh rất có khả năng đâm trúng đứa bé .
Nhất là chiếc xe thể thao bên cạnh kia, mã lực tương đối mạnh.
Lâm Phàm không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp đánh lái vô lăng đụng vào chiếc xe thể thao kia, khiến cho chiếc xe này như thần long vẫy đuôi, mạnh mẽ xoay ngang chắn con đường, cản trở những chiếc xe phía sau.
Nhìn thoáng qua tình huống trước mắt, con mẹ nó đúng là quá nguy hiểm, nhiều nhất cũng chỉ có hai mét nữa thôi.
Cảnh sát giao thông vốn đã nhìn thấy tình huống này, khi muốn chạy tới đã không kịp nữa rồi. Thế nhưng không ngờ vậy mà lại có một chiếc xe dám trực tiếp đâm chiếc xe bên cạnh chắn ngang đường.
Trong lòng anh ta cũng ấn like cho hành động nhanh nhẹn của tài xế này.
Trong xe thể thao.
Một người trẻ tuổi gục trên vô lăng, đầu có chút đau. Nhất là sau khi phát hiện xe mình bị đâm thì càng tức giận nổi trận lôi đình, mạnh mẽ mở cửa xe đi ra.
Khi nhìn thấy bộ dạng của chiếc xe khi bị đâm liền mở lời chửi mắng.
“Con mẹ nó, mắt anh bị mù à, chờ bán nhà đền đi.” Hoàng Chấn đã nổi giận, anh ta cảm thấy thực sự quá xui xẻo, không ngờ vậy mà lại có người dám chủ động đâm vào xe của mình.
Những chiếc xe khác nhìn thấy chiếc xe này của mình thì đều phải chủ động trốn xa một chút, không dám lại gần, chính là vì sợ đụng phải.
Nếu lỡ như mà quẹt trúng một chút, có lẽ phải hộc máu mà đền.
Bây giờ thì hay rồi, vậy mà lại có người dám chủ động đâm vào mình.
Lâm Phàm từ trong xe bước xuống, đi vài bước đến trước mặt người đàn ông và đứa bé kia: “Đứa bé không sao chứ?”
Người đàn ông kia cũng bị dọa cho hú hồn, lắc đầu nói: “Không sao, không sao, thực sự là cảm ơn anh.”
Tình huống vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, đồng thời ông ta cũng biết, nếu như không phải là người trước mặt này đâm vào xe phía trước, khiến nó lao sang một bên, nếu không thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao xe phía sau cũng không thấy tình huống phía trước, cho dù thoát được chiếc đầu tiên cũng không thể thoát được chiếc thứ hai, thứ ba.
Cảnh sát giao thông cũng vội vàng chạy đến vỗ vai Lâm Phàm: “Anh thực sự quá tuyệt vời, trong lúc khẩn cấp như vậy mà lại nghĩ ra cách này.”
Hoàng Chấn tức giận đùng đùng đi tới, đẩy mạnh Lâm Phàm một cái: “Có phải anh có bệnh hay không hả, bồi thường xe cho tôi đi.”
Có điều Lâm Phàm không nhúc nhích tí nào, ngược lại Hoàng Chấn kia cảm giác bản thân như đẩy vào một bức tường, cổ tay có chút đau.